Khâu Kình Thương tức đến mức run cả tay.
Mười phút trước, gã đàn ông tên Hạ Châu này vẫn đang ngồi trong phòng sách của ông, đĩnh đạc nói chuyện với ông bằng tư cách đối tác làm ăn. Lúc đó ông còn tán thưởng khứu giác kinh doanh nhạy bén và bản lĩnh kinh doanh dũng cảm của Hạ Châu, thậm chí trong lòng còn thầm âu sầu và cảm thán: Trường giang sóng sau xô sóng trước, mình lớn tuổi rồi, sớm muộn gì cũng có ngày bị người trẻ chen mất chân.
Nào ngờ mười phút sau, ông lại thấy người đàn ông trẻ tuổi gây nhiều áp lực cho mình đang cúi đầu, cởi quần áo của con trai ông.
Nói thật, nếu không phải vợ ông đang kéo bên cạnh, Khâu Kình Thương chỉ muốn sút một đá bất chấp hậu quả.
"Mặc quần áo vào cho tử tế rồi ra ngoài!"
Khâu Kình Thương trầm giọng quát.
Chung Nhã Bách âu sầu nhìn Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu, im lặng đóng cửa giúp họ.
Nhìn người chồng đang vô cùng tức giận bên cạnh, Chung Nhã Bách thở dài kéo chồng vào một phòng vệ sinh khác, rửa đôi tay dính đầy vết mực của ông: "Ôi, đừng nóng giận, chẳng phải hôm qua ông còn bảo tôi là nghi ngờ giữa hai đứa có gì đó mà…"
"Tôi nghĩ là chúng chỉ có thiện cảm với nhau, nhưng bà xem chúng đang làm gì kia?"
Khâu Kình Thương hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc, "Mới sáng sớm, Ngôn Ngôn vừa ngủ dậy, hơn nữa ngay dưới mí mắt chúng ta mà chúng dám làm chuyện này, nếu ở riêng với nhau chẳng phải là…"
Rốt cuộc Khâu Kình Thương không nói được nữa, cuối cùng ông chỉ nghiến răng bỏ lại một câu:
"Hết sức tưởng tượng!"
Khâu Ngôn Chí nghe cuộc trò chuyện ngoài cửa, cảm giác oan ức cực kỳ.
Cậu đẩy Hạ Châu ra, hung hăng trường mắt lườm hắn một cái.
Khâu Kình Thương ngồi trên ghế sofa, nhìn con trai và đối tác kinh doanh cũ trước mặt, trầm giọng nói: "Nói đi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra."
Khâu Ngôn Chí đang nghĩ trong đầu nên giải thích thế nào về cảnh tượng vừa xảy ra, bỗng nhiên một bàn tay ấm áp và khô ráo phủ lên mu bàn tay cậu, ngay lập tức, năm ngón tay thon dài chậm rãi luồn vào giữa các ngón tay cậu với sức mạnh nhẹ nhàng nhưng không thể từ chối, tay đan tay với cậu.
Hạ Châu nhìn Khâu Kình Thương: "Ông Khâu, tôi và cậu nhà đang yêu nhau."
Khâu Ngôn Chí thoáng sửng sốt, cuống quít phủ nhận: "Đâu có!"
Hạ Châu dịu dàng nhìn cậu, "Ngôn Ngôn, nếu đã bị phát hiện thì đừng lừa bố nữa."
… Bố?
Khâu Kình Thương nhíu mày: "Gượm đã… Cậu vừa gọi tôi là gì?"
Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí trìu mến, sau đó ngoảnh lại nhìn Khâu Kình Thương, ánh mắt chân thành, giọng điệu tha thiết: "Chúng con sắp kết hôn rồi."
Hạ Châu mẹ cha nhà anh đang nói bậy cái gì vậy?!! Anh điên à?!!
Khâu Ngôn Chí trở tay không kịp với bước phát triển đột ngột này, cậu trơ mắt nhìn Hạ Châu nói quàng nói xiên trước mặt mình, sự hoảng loạn và khiếp sợ ngập tràn trong tâm trí, trong phút chốc khiến cậu thậm chí quên cả cách phản bác.
"Bậy bạ!" Khâu Kình Thương cau mày nói.
"Hai đứa quen nhau bao lâu, cậu hiểu Ngôn Ngôn được bao nhiêu mà nói câu này, cậu có thể chịu trách nhiệm không?!"
Hạ Châu rũ mi mắt, nói chầm chậm: "Chúng con đã bên nhau hơn bốn tháng, nhưng với Ngôn Ngôn, em ấy đã quen biết con nhiều năm rồi. Sinh nhật của Ngôn Ngôn là ngày 20 tháng 7 năm 1998, màu sắc yêu thích là xanh lam, thời tiết yêu thích là trời nắng, món ăn yêu thích là hoành thánh, nơi muốn đến nhất là đảo Hồng Minh, vì em ấy cảm thấy hoàng hôn ở đó đẹp nhất trên thế giới, em ấy cũng hơi mê tín trong một số phương diện, ví dụ như mật khẩu điện thoại di động và mật mã thẻ ngân hàng của em ấy đều là 666888…"
"Hạ Châu! Anh im đi!" Khâu Ngôn Chí nghe Hạ Châu càng nói càng thật, vành tai đỏ bừng vì sốt sắng, "Bố ơi, không phải như hắn nói đâu!"
Khâu Kình Thương liếc Khâu Ngôn Chí, cầm điện thoại di động cậu đặt trên bàn lên, nhập mật khẩu mà Hạ Châu đã nói.
Giây tiếp theo, điện thoại được mở khóa. Nói đúng cả mật khẩu điện thoại, thì mật mã thẻ ngân hàng dĩ nhiên khỏi nói cũng biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!