Chương 27: (Vô Đề)

Đệt!

Hạ Châu vẫn còn nhớ!

Khâu Ngôn Chí cứng đờ không cử động được, đầu óc cậu trống rỗng. Cậu bị ghìm chặt trong ngực Hạ Châu, linh hồn đã sớm bay ra ngoài phiêu đãng giữa không trung rồi.

Khâu Ngôn Chí lạnh lùng bóp chặt cổ Đại Hoàng: "Đại Hoàng, ông đây phải giết mày!!!"

Đã nói sau khi sử dụng thẻ reset thì tất cả dấu vết của cậu lưu trong bộ nhớ sẽ xóa sạch cơ mà?

Đã nói Hạ Châu chỉ là một NPC nhỏ bé không thể giữ hồi ức cơ mà?

Được, ông đây là người chơi nên không cần phải thay đổi cơ thể và hồi ức, vết cắn trên cổ trước khi sử dụng thẻ reset vẫn còn ở đó thì thôi đi.

Vấn đề là Hạ Châu lại là một NPC mà sao hắn còn nhớ rõ hơn cả tao vậy?

Mẹ kiếp, mày bảo tao phải diễn thế nào đây?

Rõ ràng Đại Hoàng cũng không ngờ sẽ có chuyện này, nó hoảng hốt vỗ cánh bay tới bay lui trên không trung, sau đó bay đến trước mặt Khâu Ngôn Chí, cuống quýt đến mức nói năng rối hết cả lên: "Stop!!! Phải bình tĩnh! Không được hoảng! Không được cuống!"

Khâu Ngôn Chí: "…"

Được rồi, tao không hoảng, vậy sau đó thì sao!

Đại Hoàng sốt sắng: "Tại sao cậu không nói gì? Mau nói gì đi chứ, cậu im lặng như vậy anh ta sẽ nghi ngờ đấy!"

Khâu Ngôn Chí: "…"

Được rồi, tao nói, nhưng phải nói gì bây giờ.

Ánh mắt Đại Hoàng kiên định: "Tôi tin cậu có thể! Cậu nhất định phải cố lên! Nếu để NPC biết thế giới này chỉ là trò chơi, bọn họ sẽ hoàn toàn sụp đổ, sẽ nổi loạn, như thế chúng ta không thể chơi được thế giới này nữa! Đừng nói tới chuyện quay về, cậu có sống được tiếp ở đây hay không cũng là vấn đề đấy! Cậu nhất định phải cố lên. Đây không chỉ là chuyện của mình cậu, mà là chuyện của cả thế giới trò chơi này!

Chuyện cậu đang làm sẽ ảnh hưởng tới hòa bình và ổn định của cả thế giới."

Khâu Ngôn Chí: "…"

Ét ô ét, nghe mày nói xong xì trét vãi!!!

Ông đây mà thoát được khỏi chỗ này, nhất định sẽ kiện công ty mày phá sản.

"Sao em không nói gì?"

Dường như Hạ Châu đang nắm chắc phần thắng, giọng điệu cũng trở nên ung dung.

Cuối cùng Khâu Ngôn Chí cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Hạ Châu, lạnh lùng nói: "Bởi vì anh Hạ đây mất lịch sự quá đấy."

Cậu dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Cho dù tôi có đạp mấy thuyền thì cũng không liên quan gì đến anh Hạ mà nhỉ. Hơn nữa, sao anh biết dấu răng trên người tôi không phải Diệp Minh Húc cắn?"

"Bởi vì… tôi là người cắn." Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí chằm chằm, đôi mắt đen giống như vực sâu không đáy khiến người ta hoảng loạn.

Khâu Ngôn Chí: "…"

Tại sao lại thẳng thừng thế chứ, làm tôi chẳng chuẩn bị được gì cả.

Khâu Ngôn Chí thà chết không nhận.

Cậu cau mày ngẩng đầu lên: "Anh Hạ, nếu anh có bệnh thì phiền anh tới bệnh viện khám đi."

"Khâu Ngôn Chí." Hạ Châu dừng một lát, giọng nói rất trầm thấp thong thả như âm thanh vang lên từ cây đàn cello trong đêm khuya tĩnh mịch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!