Chung Nhã Bách đang tưới hoa trong vườn thì chợt nghe thấy một tiếng hét đầy kinh sợ.
Đó là giọng của con trai bà đang gọi Hạ Châu, âm thanh ấy thực sự quá thê lương. Tim Chung Nhã Bách thắt lại, bình tưới trong tay rơi xuống dưới chân kêu "cạch" một tiếng.
Bà hốt hoảng chạy ra ngoài thì thấy Khâu Ngôn Chí đang nằm dưới đất, đùi phải bê bết máu. Chung Nhã Bách cảm thấy mình không thở nổi nữa, chân tay bủn rủn muốn ngã quỵ xuống đất, may sao được Khâu Kình Thương vội chạy ra đỡ được.
Suốt quãng đường đưa Khâu Ngôn Chí tới bệnh viện, Chung Nhã Bách không thể kìm được nước mắt. Đã thế tài xế còn đưa cho bà túi quà rơi dưới đất, nhìn đôi khuyên tai ngọc bích kia, Chung Nhã Bách che miệng mà khóc thành tiếng.
Khâu Kình Thương lấy chiếc đồng hồ ra khỏi hộp, vành mắt cũng bắt đầu đỏ hoe.
Hạ Châu cẩn thận ôm Khâu Ngôn Chí, hai tay nắm chặt tay cậu đặt lên trán mình. Hắn nhắm mắt, giọng khản đặc: "Vì con nên em ấy mới thế này."
Cả đám người lo lắng đưa Khâu Ngôn Chí vào phòng bệnh. Lúc tới bệnh viện, Chung Nhã Bách vẫn khóc không dừng được. Khâu Kình Thương nghiến răng thầm nghĩ nếu chân con trai ông mà có làm sao, ông sẽ không để Hạ Châu được sống tử tế.
Chờ khi bác sĩ xem tình trạng vết thương, nói đây là vết thương ngoài khá nghiêm trọng nhưng không ảnh hưởng tới xương cốt, bấy giờ bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, không hoảng loạn nữa.
Bác sĩ xử lý vết thương cho Khâu Ngôn Chí khoảng hai tiếng đồng hồ, trước khi đi còn nói nếu không có vấn đề gì lớn thì một tiếng sau cậu sẽ tỉnh lại.
Nghe được câu này, Chung Nhã Bách mới ngừng khóc.
Vốn dĩ Trương Dục Hiên gọi điện thoại cho Khâu Ngôn Chí nhưng Hạ Châu lại nghe, lúc ấy cậu ta mới biết Khâu Ngôn Chí bị thương nên đã lập tức khoác vội chiếc áo khoác rồi chạy nhanh tới bệnh viện. Nhìn Khâu Ngôn Chí nằm trên giường, tình trạng cũng không có gì quá nghiêm trọng, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Khâu Kình Thương biết Trương Dục Hiên là bạn của Khâu Ngôn Chí nên cũng yên tâm hơn, bèn dặn dò cậu ta ngồi trông Khâu Ngôn Chí một lát, còn bọn họ và Hạ Châu ra ngoài bàn chuyện.
***
"Đây là video camera hành trình trích được từ chiếc xe đỗ bên đường của con." Hạ Châu đưa máy tính bảng cho Khâu Kình Thương.
Cảm xúc của Chung Nhã Bách đã ổn định hơn nhiều nhưng khi nghe tới đây bà lại rơi nước mắt. Bà che miệng nghiêng đầu đi, không muốn xem video này chút nào, nhưng Khâu Kình Thương thì cầm lấy. Có Chung Nhã Bách ở đây, ông không mở âm thanh mà chỉ im lặng xem xong video tai nạn dài hai phút này.
Hạ Châu bình tĩnh nói: "Chiếc xe kia xuất hiện quá bất ngờ và không có biển số, đâm người bị thương xong cũng không hề giảm tốc độ. Trước mắt chưa rõ động cơ là gì. Con đã báo cảnh sát rồi, đồng thời cũng âm thầm cho người điều tra. Sau khi bắt được người, nhất định con sẽ bắt hắn đến tạ tội với Ngôn Chí."
Khâu Kình Thương im lặng một lát, trả máy tính bảng cho Hạ Châu: "Tôi tin tưởng năng lực của cậu."
Ông ngẩng đầu nói tiếp: "Hạ Châu, chắc cậu cũng hiểu lần này Ngôn Ngôn bị thương hoàn toàn là do cậu. Nếu không có nó, cậu không thể khỏe mạnh đứng ở đây được."
Hạ Châu cúi đầu, nhỏ giọng: "Con biết."
"Hạ Châu, tôi biết cậu là người trẻ tuổi có năng lực. Nhưng nói thật ngay từ đầu, tôi rất không đồng ý cuộc hôn nhân giữa cậu và Ngôn Ngôn. Nếu không phải thằng bé quá cố chấp, tôi cũng không…"
Càng nói, giọng Khâu Kình Thương vô thức trở nên nặng nề. Ông ngừng một chốc, ổn định cảm xúc của mình rồi nói tiếp: "Ngôn Ngôn rất thích cậu, nó thích cậu tới mức dùng cả tính mạng mình để cứu cậu…"
"Còn cả vụ đèn treo lúc trước…" Chung Nhã Bách lau nước mắt, cảm thấy không đáng thay cho con trai mình: "Tôi thực sự không hiểu, tại sao nó lại thích cậu đến mức này."
Hạ Châu im lặng, không nói cho bọn họ biết sự thật về vụ đèn treo. Hắn ngẩng đầu nhìn Khâu Kình Thương và Chung Nhã Bách, chậm rãi mở miệng: "Con sẽ đối xử tốt với Ngôn Chí, cho dù em ấy muốn làm gì con cũng sẽ chiều ý. Bất kể trong lòng em ấy muốn sao, con đều sẽ thuận theo em ấy, đồng hành cùng em ấy."
Chung Nhã Bách nói: "Ngôn Ngôn nhà chúng tôi nghĩ gì thì cậu là người rõ nhất. Nó chỉ đơn thuần thích cậu tôi, nó muốn sống với cậu cả đời."
"Vậy con sẽ sống với em ấy cả đời!"
Giọng Hạ Châu trầm thấp từ tốn, đôi mắt đen láy dâng lên cảm xúc không rõ dưới ánh đèn. Ngữ điệu của hắn bình tĩnh, không sợ hãi nhưng lại khiến cho người ta sinh ra một cảm giác rất kỳ quái.
Dường như câu hứa hẹn này, còn trịnh trọng hơn lời tuyên thệ trong hôn lễ.
Ngay lúc này, tài xế cũng bước ra khỏi thang máy, đưa đồ cho Hạ Châu: "Sếp Hạ, đây là cơm mà cậu dặn mua cho cậu Khâu."
Chung Nhã Bách nhìn qua cửa sổ kính phòng bệnh, thấy Khâu Ngôn Chí khẽ cử động. Bà lau nước mắt để bản thân thoạt nhìn có tinh thần hơn: "Vào đi, hình như Ngôn Ngôn tỉnh rồi."
Hạ Châu gật đầu, cầm theo cơm và thức ăn đi về phía phòng bệnh. Hắn đang định mở cửa ra thì trong phòng bệnh truyền tới giọng nói kích động của Khâu Ngôn Chí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!