Chương 20: (Vô Đề)

Cậu hoảng loạn mò mẫm xung quanh nhưng chẳng chạm vào hay nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Tất cả chỉ còn lại một màu trắng xóa.

Khâu Ngôn Chí chợt nghĩ.

Lẽ nào cậu chết rồi?

Đây là đâu? Thiên đường hay địa ngục?

Không!

Phải bình tĩnh!

Khâu Ngôn Chí thầm nói với bản thân như vậy.

Đây không phải thiên đường, càng không phải địa ngục, đây chỉ là trò chơi mà thôi.

Bình tĩnh, bình tĩnh, không được hoảng, nhất định sẽ tìm được cách thôi.

Thở ra, hít vào, thở ra…

Aishhh chết tiệt! Làm sao ông đây bình tĩnh được cơ chứ! Cái game cứt chó rác rưởi này! Bug trí mạng vậy sao vẫn qua được bài test rồi tung ra thị trường thế?! Ai thiết kế game này vậy? Mẹ nó mấy người xứng đáng ngồi tù bóc lịch!

Nhưng dần dần Khâu Ngôn Chí chẳng mắng nổi nữa, cậu ngồi bệch xuống đất ôm đầu gối nhìn màu trắng vô tận trước mắt và cảm nhận cơn đói cực hạn.

Đói quá à!

Đói tới mức dạ dày xoắn cả vào nhau!

Đói tới mức héo bụng co thắt!

Đói tới mức mắt lóe sao, chân mềm nhũn.

Cậu cảm thấy mình sắp chết đói đến nơi rồi!

Cậu chợt nhớ hình như trong phòng vẫn còn một viên kẹo trái cây.

Phải không cà? Cậu không chắc nữa.

Cậu lại nghĩ, nếu vừa nãy mình không bước khỏi phòng vậy căn phòng sẽ không biến mất, phải chăng cậu có thể tìm được viên kẹo kia?

Nhưng nếu cậu tìm được nó rồi, viên kẹo sẽ mang màu gì? Có vị ra sao? Sẽ ngon thế nào?

Là vị dâu tây? Hay vị bưởi tây?

Hay là vị mâm xôi nhỉ?

Nếu là kẹo dâu vậy chắc chắn nó có màu đỏ, bỏ vào miệng ngọt nhưng không ngấy còn chua thanh thanh. Cho dù viên kẹo kia tan hết trong miệng rồi thì hương vị của nó vẫn quanh quẩn giữa môi răng, thật lâu không thể tan đi.

Cậu không ngừng suy nghĩ tỉ mỉ về hương vị của viên kẹo, dường như chỉ có vậy mới giúp cậu gắng gượng sống tiếp.

Cứ chịu đói như thế, đói tới mức dường như cậu đã gặp cả huyễn giác rồi, dường như cậu đã nhìn thấy tận cùng của màu trắng hư ảo này.

Đột nhiên, sắc màu như ảo ảnh chợt xuất hiện.

Cậu nhìn thấy bột phấn đầy màu sắc rơi lả tả phía chân trời. Chúng tập trung theo thứ tự đâu ra đấy trong màu trắng, màu nâu ghép thành sàn nhà, màu xám hợp lại thành bức tường, màu đen hội tụ thành tay vịn.

Con đường chậm rãi trải ra từ trước cầu thang, sau đó trải rộng đến hành lang, lan dần tới cạnh Khâu Ngôn Chí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!