Chương 19: (Vô Đề)

Sự im lặng đến chết chóc.

Còn tĩnh mịch hơn đêm đen, yên ắng hơn cả Khang Kiều của Từ Chí Ma.

(*Tạm biệt Khang Kiều là một tác phẩm của Từ Chí Ma)

Mặc dù không ai lên tiếng nhưng bầu không khí lại tràn ngập hơi thở hỗn độn cực đoan.

Đúng lúc này, chiếc đồng hồ cát nổ tung như một chùm pháo bông xinh đẹp giữa không trung. Cát đen cát trắng bung tỏa rải rác giữa căn phòng mang đến vẻ đẹp kỳ dị.

Nếu là bình thường chắc chắn Khâu Ngôn Chí sẽ khen chiếc đồng hồ cát này nổ đẹp quá, nghệ thuật quá, còn nghiên cứu xem sao nó lại nổ?

Cậu sẽ suy tư về các câu hỏi muôn thuở, đồng hồ cát nổ rồi vậy Hạ Châu đã muốn ly hôn với cậu chưa? Hay vì lag quá nên nó mới tự phát nổ?

Mà giờ phút này, Khâu Ngôn Chí không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, trong lòng cậu đang có một vấn đề khẩn cấp khiến lưng cậu vã mồ hôi, lo lắng đứng ngồi không yên.

—— Ông đây phải làm gì bây giờ?!

Khâu Ngôn Chí bị bắt tại trận quá nhiều lần, tuy không nói trải qua địa ngục sinh tử nhưng cũng dầm trọn bão táp mưa sa.

Riêng lần này, trong bầu không khí im lặng khiến người ta lúng túng, cậu cảm thấy một nỗi sợ hãi chậm rãi lan dần từ dưới chân lên.

Nếu mấy lần trước cậu chỉ "lật xe" thôi, chứ lần này thoắt cái đường quốc lộ trước và sau lưng cậu đã hoàn toàn sụp đổ.

Bất chợt một tiếng rống điên cuồng vang lên trong đầu cậu: "Mau thoát game, nhanh lên, còn không chuồn lẹ thì không kịp nữa đâu!"

Tiếp theo một âm thanh kiên cường bất khuất khác nói: "Rời khỏi chiến trường là biểu hiện của kẻ hèn nhát."

Giọng điên cuồng kia tiếp tục gào rống: "Đã tới nước này rồi còn quan tâm những chuyện đó làm gì?! Mẹ nó, mày là dũng sĩ khi nào thế hả?"

Còn âm thanh bất khuất nọ vẫn kiên trì như cũ: "Đừng cuống lên vì chuyện nhỏ nhặt thế, tôi cân được tất… Aiss chết tiệt, Hạ Châu càng lúc càng đến gần tôi rồi. Anh muốn làm gì tôi? Mặt đen như đít nồi vậy, lẽ nào anh muốn giết tôi à? Má sợ vãi, giờ chỉ số đau đớn đang là bao nhiêu thế? Nếu Hạ Châu xúc tôi thì sẽ đau cỡ nào…"

Giọng điên cuồng đưa ra lời cảnh báo cuối cùng: "Thoát game! Nhanh!!!"

Cuối cùng âm thanh bất khuất kia cũng sụp đổ: "Không phải tôi không muốn, nhưng con mẹ nó tôi không thể hét ra bốn chữ "đăng xuất trò chơi" kìa. Sao cái game rác rưởi này không cho phép hét đăng xuất trò chơi trước mặt NPC vậy, đệt mợ bây giờ ông đây còn không mở nổi miệng ra đây này."

Hạ Châu từng bước áp sát Khâu Ngôn Chí, sắc mặt hắn hết đỏ rồi lại tím, hết tím rồi lại xanh, đôi mắt âm u nổi lên lửa giận tột cùng, thậm chí ngọn lửa ấy còn ngày càng bùng cháy.

Khâu Ngôn Chí muốn đi những đi không được; muốn chạy cũng chạy chẳng xong. Cậu hết đường chối cãi đành đứng đực tại chỗ run rẩy nhìn Hạ Châu.

Hạ Châu nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, giọng lạnh căm như gió mùa tháng chạp, mang theo sự sắc bén: "Cậu cảm thấy tôi vừa cặn bã vừa ngu dốt?"

Hơi hơi á!

Khâu Ngôn Chí tái mặt lắc đầu.

"Cậu cảm thấy tôi ngoại trừ gương mặt ra thì chẳng còn gì?"

Cái này còn phải hỏi sao???

"Không… không phải…"

Hạ Châu ngừng một lát, bởi vì tức giận mà lồng ngực không ngừng phập phồng. Hắn cắn răng, giọng nói ngoan độc giống như đang mài một cây đao dính máu: "Trước giờ cậu đều lừa tôi, đều giả vờ thích tôi?"

Xin lỗi nhé, để anh phát hiện rồi.

Khâu Ngôn Chí co rúm người run rẩy: "Không…"

Sắc mặt Hạ Châu vẫn âm u như cũ, bây giờ hắn đã hoàn toàn mất lòng tin với lời nói của Khâu Ngôn Chí. Thậm chí hắn còn cảm thấy bản thân Khâu Ngôn Chí là đại diện cho kẻ dối trá lừa lọc khiến người ta ghê tởm nhất trên đời này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!