Chương 1: (Vô Đề)

"Khâu Ngôn Chí?"

Liễu Trừng phì cười, lắc lư ly Champagne trong tay: "Trông thì cũng đẹp đấy nhưng con người ấy hả, đích thị là một kẻ ti tiện."

"Cậu có ý gì?" Một người đàn ông bước lên trên.

"Đường đường là cậu ấm nhà họ Khâu, vì một người đàn ông mà vứt bỏ tự trọng, cả mạng cũng chẳng màng."

Liễu Trừng bắt chéo đôi chân dài, dựa vào lưng ghế, "Quan trọng hơn là người kia còn không thích cậu ta."

"Sao cậu rành thế?"

"Tôi tận mắt thấy mà."

Lần đầu tiên Liễu Trừng gặp mặt Khâu Ngôn Chí là vào một buổi party sinh nhật. Lúc ấy Liễu Trừng đi theo "bạn trai" mình, nhưng vừa bước vào biệt thự đã thấy Khâu Ngôn Chí nổi bật nhất trong đám người.

Đó không phải buổi liên hoan đứng đắn gì mà hỗn tạp đủ loại người, không khí ngột ngạt bẩn thỉu. Cả đám ngồi quanh sofa gồm các idol đang nổi trên mạng từ ngây thơ đến dịu dàng đáng yêu, dạng nào cũng có, vài gã thiếu gia cậu cả đang ôm người đẹp trong lòng.

Liễu Trừng thuộc đám đầu tiên.

Chỉ có mình Khâu Ngôn Chí là xinh đẹp nhất, ánh mắt trong sáng nhất. Cậu mặc chiếc áo hoodie màu trắng sạch sẽ trông chẳng khác nào học sinh cấp ba đi nhầm vào chốn hoan lạc này. Vậy mà đám con nhà giàu kia không dám mở miệng nói mấy lời tà dâm bậy bạ với cậu. Thoạt nhìn cũng biết đây là cậu ấm con nhà giàu sinh ra đã ngậm thìa vàng, tấm chiếu mới chưa trải sự đời.

Cậu là sự tồn tại mà kẻ đã bẩn thỉu tận xương như Liễu Trừng, cả đời cũng không sánh kịp.

Cậu ấm nhà họ Khâu ra vẻ buồn chán dựa vào sofa, thờ ơ đáp câu được câu chăng với đám cậu ấm cô chiêu kia nhưng ánh mắt thì dáo dác nhìn xung quanh, chẳng biết đang tìm kiếm thứ gì.

Cho tới khi Hạ Châu mở cửa bước vào, mắt Khâu Ngôn Chí bỗng sáng bừng. Khâu Ngôn Chí đơn thuần như vậy, thích một người khó lòng giấu giếm, ánh mắt gần như dán chặt vào người kia.

Liễu Trừng gần như phát hiện ngay tức khắc. Đương nhiên những người khác cũng vậy.

Đêm dần khuya, Liễu Trừng ra ngoài đi dạo cho tỉnh rượu, vừa khéo bắt gặp Hạ Châu và Khâu Ngôn Chí đứng trên bờ cát.

Hạ Châu đút hai tay trong túi nhìn Khâu Ngôn Chí đứng trước mặt mình, khóe môi cong với giọng điệu tùy ý: "Cậu thích tôi à?"

Khâu Ngôn Chí sững người, dường như không ngờ rằng Hạ Châu sẽ nói thẳng như vậy, khuôn mặt nháy mắt chướng đỏ bừng, giọng lắp ba lắp bắp: "… Th… thích."

Hạ Châu ghé sát gần nói gì đó bên tai Khâu Ngôn Chí.

Liễu Trừng không nghe rõ nhưng thấy mặt Khâu Ngôn Chí thoắt cái trắng bệch.

Hạ Châu đứng thẳng dậy nhìn Khâu Ngôn Chí cười nhạt, xoay người cất bước.

"Em có thể… em, em có thể làm được."

Khâu Ngôn Chí chợt nói.

Sau đó ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cậu run rẩy, bắt đầu cởi áo ra. Lúc ấy Liễu Trừng còn tặc lưỡi nghĩ hai người này thật biết chơi, tính tòm tem nhau ngay trên bờ cát luôn này.

Kết quả, Khâu Ngôn Chí cởi sạch còn mỗi chiếc quần lót xoay người bước đến gần dòng nước biển. Lúc đó trời đã chuyển lạnh, nước biển vào đêm khuya khiến người ta mới nhìn đã thấy lạnh thấu xương. Nhưng Khâu Ngôn Chí không hề quay đầu, bước chậm vào dòng nước rồi biến mất chẳng thấy đâu.

Hạ Châu đứng trên bờ hút thuốc, khi thuốc tàn thì hắn cũng đi luôn. Giây phút hắn xoay người, Liễu Trừng thấy rõ ràng gương mặt người kia mang theo nụ cười châm chọc gai mắt.

"Sau đó thì sao, Khâu Ngôn Chí chết không?"

Người vừa hỏi xong đã bị huých vào vai.

"Chết gì mà chết, chẳng phải hôm qua Tài chính Vũ Hâm còn đưa tin về cậu ta đó sao…"

Liễu Trừng nói tiếp: "Cậu ta được người ta cứu, nghe nói sốt tận bốn mươi độ. Nằm trên giường ba ngày ba đêm… chậc, có điều cậu ta xứng đáng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!