Thiệu Càn Càn đương nhiên không phải sợ bị giáo viên mắng, bởi vì tiết học đó hầu như giáo viên không điểm danh.
Cơ mà, tư thế lúc này, thật sự khiến cô hơi khó thở.
"Cậu, hay là cậu cứ làm việc của mình đi, tớ ngồi, tớ ngồi ngay còn không được à......" Thiệu Càn Càn thấy anh không có khuynh hướng thả cô ra, nên sau đấy đành phải cầu xin.
Ấy mà, Lâm Gia Thố như thể cũng chẳng cảm thấy lời đề nghị đó của cô tốt đẹp gì, anh hơi hơi cúi người xuống, chăm chú nhìn vào mắt cô: "Vừa rồi cho cậu ngồi thì cậu không ngồi, bây giờ tớ không muốn cho cậu ngồi nữa, nhưng cậu lại muốn ngồi."
"......! Bây giờ tớ thấy ngồi tốt lắm luôn."
Cách cũng quá mẹ nó gần rồi!
Thiệu Càn Càn vô thức ngừng hô hấp......! Giờ này phút này cô cảm thấy, Lâm Gia Thố như vầy thật quá khác so với lúc bình thường, cái người Lâm Gia Thố ôn tồn lễ độ kia chắc chắn sẽ không chặn người.
"Không cần, tớ cảm thấy đứng khá tốt." Lâm Gia Thố cười cười, ánh mắt dò xét ở trên mặt cô một lần, sau đó thấp giọng nói, "Thiệu Càn Càn, tại sao cậu lại trang điểm."
Thiệu Càn Càn thoáng ngưng đọng, hả? Vì sao chuyển chủ đề nhanh dữ vậy.
"Trước kia cậu, hình như không có trang điểm nhỉ."
Thiệu Càn Càn quay đầu đi, tránh thoát ánh mắt của anh: "Tớ trang điểm khi nào!"
"Không có sao?" Lâm Gia Thố vươn ngón cái, nhẹ nhàng lau một chút ở môi cô, chỉ trong chớp mắt mà thôi, nhưng anh lại cảm giác được mềm mại và tinh tế ở nơi ấy.
Vẻ mặt của Lâm Gia Thố hơi kiềm chế, nhìn đầu ngón tay vuốt xuống một vùng đỏ bừng, "Đây không phải son môi sao."
Thiệu Càn Càn cũng cảm giác được có gì đó cọ qua môi cô, khô ráo mà ấm áp, khiến cô đỏ mặt ngay tức khắc: "Nè nè cậu làm gì thế? Trang điểm thì trang điểm, tớ trang điểm còn không được à, cậu không được động tay."
Lâm Gia Thố buông mắt, nhìn cô vì thẹn thùng mà lỗ tai đỏ ửng, cũng thấy khóe miệng cô bị anh vuốt qua hơi ửng hồng.
"Thiệu Càn Càn, hôm qua cậu trở về có suy nghĩ thật kỹ không."
"Suy nghĩ cái gì."
"Nói như vậy là cậu vẫn chưa suy nghĩ thật kỹ?" Lâm Gia Thố ánh mắt sâu thẳm, duỗi tay nâng cằm cô lên, "Về chuyện tớ nói chịu trách nhiệm, cậu chưa suy nghĩ thật kỹ sao?"
Thiệu Càn Càn bị bắt ngẩng đầu ngó anh: "Tớ suy nghĩ một chút."
"Ừ, kết quả là."
"Kết quả ——"
"Buổi tối 7 giờ tuyển thành viên mới, bên club ngoại giao có lẽ sẽ rất nhiều người đến đăng ký, bố trí thêm thành viên đi." Đột nhiên, ngoài cửa văn phòng truyền đến mấy giọng nam.
"Vậy có muốn sắp xếp thêm vòng sàng lọc thứ ba không?"
"Cũng được nhỉ, mấy người phải xem thử đến vòng thứ hai lọc được nhiều hay ít rồi."
"Ừ được, còn vấn đề tuyển hội trưởng mới, tài liệu đều ở bên trong."
"Ừm, vào xem thử rồi nói tiếp ——"
Càng ngày càng gần, gần như giây tiếp theo chuẩn bị phá cửa xông vào, Thiệu Càn Càn trợn mắt, vẻ mặt kinh hoảng nhìn Lâm Gia Thố.
Lâm Gia Thố hơi hơi nhíu chân mày, ra dấu im lặng với cô, kế đến trong một khắc chốt cửa văn phòng bị người ta đè xuống đó, anh nhanh chóng lôi kéo cô trốn vào một căn phòng chứa đồ linh tinh trong văn phòng.
Khoảnh khắc phòng chứa đồ đóng lại, thì ngoài cửa cũng vừa vặn mở cửa ra.
Thiệu Càn Càn như cũ bị anh đè lên tường, hơn nữa lần này, anh còn che kín miệng cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!