Lâm Gia Thố trực tiếp lái xe đến nhà của Trương Thiên Lâm, Trương Thiên Lâm hơi bất ngờ sau khi mở cửa cho anh: "Ơ? Chẳng phải hôm nay mày nói phải về nhà à, sao lại đến."
"Thì muốn chơi game thôi," Lâm Gia Thố ngồi xuống trước máy tính, "Mày ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa á, vừa mới live stream xong nên nghỉ ngơi một chút."
"Ừ, vậy nào mày gọi cơm bên ngoài thì sẵn gọi giúp tao, tao chơi game trước."
"Gấp như vậy làm gì?" Trương Thiên Lâm đứng bên cạnh anh, vì thế cũng đã trông thấy anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thiệu Càn Càn, "À, ra là Càn Càn muốn đánh à, khó trách người nào đó gấp ghê."
Lâm Gia Thố không để ý đến anh ta, click mở cổng trò chơi.
"Này Gia Thố, mày biết video game của mày và Thiệu Càn Càn trên Weibo rất hot không."
Lâm Gia Thố tùy ý trả lời, "Xem rồi."
"Đúng không, vậy mày biết mày bị cư dân mạng gọi là chó sữa nhỏ không?"
Lâm Gia Thố cứng lại, ngước mắt, khó có thể tin nói: "Chó?"
"Chậc! Nắm ý chính." Trương Thiên Lâm ghét bỏ nói, "Là chó sữa nhỏ!"
"Thế còn không phải là chó à?"
"Khác nhau lớn! Chó chia thành chó già cứng đầu, chó độc thân, chó săn nhỏ, chó sữa nhỏ, mày đấy, được xếp vào loại chó sữa nhỏ rất hot gần đây, chuyện này rất đáng mừng đó!"
[chó sữa nhỏ: trẻ trung, bám riết, chung thủy với bạn gái
chó săn nhỏ: trẻ tuổi, độc đoán, hung dữ.
chó già cứng đầu: già rồi, không đơn giản, cứng đầu.]
Lâm Gia Thố híp híp mắt, như cũ tỏ vẻ khó hiểu với cái logic này.
Trương Thiên Lâm lắc đầu: "Mày có thể xem nhiều tin tức tí được không? Dáng vẻ quê mùa chuyện này mà cũng không hiểu, ý của cư dân mạng là, mày là chó sữa nhỏ bên cạnh Thiệu Càn Càn, gâu gâu gâu, nhỏ tuổi hơn cô ấy, vừa cưng chiều vừa dính người."
Lâm Gia Thố: "Tao? Tao lớn hơn cô ấy mà, lớn hơn mấy tháng lận."
"Ờ, nhưng mà ở trên mạng mày chính là em trai, em trai mới chỉ là một thằng bé mười mấy tuổi thôi."
Lâm Gia Thố: "Hừ, nhàm chán!"
Trương Thiên Lâm cười ha hả: "Rồi rồi, nói chuyện nghiêm túc, tao kể mày nghe nè, mấy hôm trước giám đốc bên IR đã hỏi thăm Thiệu Càn Càn với tao, anh ta muốn kéo cô ấy vào chiến đội."
"Cái gì?" Lâm Gia Thố ngay cả game cũng chưa mời, trực tiếp quay đầu lại hỏi, "Cô ấy, tham gia đội tuyển chuyên nghiệp?"
"Đúng vậy, thực lực của Càn Càn rõ như ban ngày." Trương Thiên Lâm nói, "Tuy vậy, một đứa con gái tham gia đội tuyển chuyên nghiệp cũng rất cực khổ, dù sao cái vòng này vẫn chưa từng có tuyển thủ chuyên nghiệp là nữ, không biết đến lúc đó phải làm sao đây......"
"Thảo nào."
"Thảo nào cái gì?"
Lâm Gia Thố không lên tiếng, chỉ là nhớ đến chuyện Thiệu Khôn nói với anh đêm qua, khi cả nhà họ đang ăn cơm tối thì chị gái và ba cậu ấy đã tranh cãi, còn nhắc tới chuyện đội tuyển chuyên nghiệp.
Hóa ra là bởi vì chuyện này sao?
Nhưng mà anh biết tích cách của Thiệu Quảng Ngữ, loại người ưu tú đọc đủ thứ thi thư như ông sao lại cho phép Thiệu Càn Càn lấy trò chơi làm sự nghiệp được.
Có lẽ là do Lâm Gia Thố hơn nửa ngày vẫn chưa mời Thiệu Càn Càn, cho nên chờ đến khi anh vào YY thì Thiệu Càn Càn liền xông tới hừng hực dạy dỗ anh: "Em làm gì đấy, rõ ràng online mà cả buổi cũng không phản ứng, em trai, tính cách chậm chạp này của em không tốt đâu nha, cứ vậy thì trong học tập sẽ thua kém người ta một bước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!