Chương 26: acp

Lâm Gia Thố dứt khoát lái xe đến địa điểm thi của Thiệu Khôn, quãng đường cần hơn hai mươi phút, anh cứ thế lái mười phút đã đến.

Tuy nhiên bị phong tỏa gần lối vào, xe không đi tiếp được, Lâm Gia Thố dứt khoát ném xe ở một xó, chạy một mạch vào trong.

Khi tới cổng trường, anh liếc qua một cái đã trông thấy Thiệu Khôn.

"Anh Gia Thố!" Thiệu Khôn thấy anh đến ánh mắt liền sáng lên.

Lâm Gia Thố chạy đến đưa túi dụng cụ thi cử cho cậu, "Đồ vật đều ở bên trong, em chạy nhanh vào đi."

Thiệu Khôn lúc này cũng không kịp nói gì cả, gật gật đầu sau đó xoay người chạy vào trong ngay.

Thời gian còn dư lại mười mấy phút, tất cả đều kịp.

Lâm Gia Thố nhớ tới Thiệu Càn Càn mém tí khóc nhè ở chân cầu thang, rốt cuộc cũng thở phảo nhẹ nhõm một hơi.

"Gia Thố này, sao em lại đưa đến, Càn Càn đâu rồi?" Vấn đề cuối cùng được giải quyết, Thiệu Quảng Ngữ bây giờ mới rỗi rãnh dò hỏi.

Lâm Gia Thố: "À, khi đó em đúng lúc ở bên cạnh, em nghĩ mình chạy khá nhanh nên trực tiếp đi luôn."

Thiệu Quảng Ngữ vỗ vỗ bờ vai của anh: "Hazz thật sự rất cảm ơn, vừa rồi thầy cũng nóng ruột muốn chết, hai đứa con, một đứa quên trả lại, một đứa quên hỏi, đúng là, trí nhớ kiểu gì."

Lâm Gia Thố cười cười: "Có lẽ hai người họ đều quá lo lắng, cho nên mới mau quên, nhưng mà không sao đâu ạ, chuyện này cũng giải quyết rồi."

Thiệu Quảng Ngữ: "Đúng đúng đúng, dù vậy, vẫn là nhờ có em."

Cát Tình ở bên cạnh đánh giá Lâm Gia Thố từ trên xuống dưới một lần: "Cậu này là......"

Thiệu Quảng Ngữ nói: "Đây là học sinh của anh, lúc trước có nhắc qua với em đấy, Lâm Gia Thố, thành tích rất tốt ấy."

"À ~ em nhớ ra rồi, hóa ra em chính là Lâm Gia Thố."

Lâm Gia Thố gật đầu với cô: "Cô ạ, chào cô."

"Chào em chào em chào em, cảm ơn em đã giúp nhé, lần sau đến nhà chúng tôi làm khách, cô làm đồ ăn ngon cho em."

"Không cần không cần ạ, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi."

"Nhưng mà với gia đình tôi thì không phải chuyện nhỏ đâu, vậy thì, lần tới em về cùng với Càn Càn đi, nhà chúng tôi phải cảm ơn em thật tốt."

......

**

Tiết học đã qua lâu rồi, Thiệu Càn Càn bóp điện thoại ngồi ở bậc thang, khuỷu tay và đầu gối đã đau đến không cảm giác.

"Sao cậu còn ở đây." Đột nhiên, một giọng nam bất mãn lên tiếng trước mặt cô, Thiệu Càn Càn ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy người tới, cô vội nói: "Sao rồi!"

Lâm Gia Thố tiến lên, nhìn cô từ trên cao xuống, "Sao rồi gì chứ, tớ hỏi cậu vì sao còn ở đây."

Thiệu Càn Càn: "Đương nhiên là nói Thiệu Khôn, cậu đưa đồ đến đúng giờ không?"

Lâm Gia Thố thấy cô cố chấp với vấn đề này đành phải nói: "Cậu không gọi điện cho thầy Thiệu à?"

Thiệu Càn Càn mím môi, rầu rĩ nói: "Không phải là tớ không dám sao."

"Không ngờ lá gan cậu nhỏ như thế."

"Đây không phải là nhát gan, nó liên quan đến chuyện quan trọng của em ấy, cậu nói xem nếu như vì tớ mà em ấy thi không được, thì tớ chẳng phải là hại chết ẻm rồi sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!