Chương 24: acp

Buổi tối cuối tuần, Phương Đàm làm một bàn đồ ăn ở chung cư.

"Cục cưng Phương Đàm đúng là một người phụ nữ ưu tú mà, xem thử màu sắc của những món ăn này đi, sinh viên ăn xong gục ngã, học sinh ăn xong rớt nước mắt luôn." Thời Du Văn cầm đũa lên gắp một cái cánh gà, "Oa Phương Đàm, tao muốn cưới mày."

Phương Đàm cởi tạp dề: "Mày đang khen tao hay chửi tao vậy?"

"Khen mày! Đương nhiên là đang khen mày!"

Phương Đàm bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi mau đi xới cơm, ế Càn Càn đâu rồi?"

"Nó còn có thể làm gì, đang trong phòng chơi máy tính cục vàng của nó đấy."

Phương Đàm hừm một tiếng, hướng phòng của Thiệu Càn Càn hô: "Thiệu Càn Càn! Ăn cơm!"

"Ra liền."

Thiệu Càn Càn từ trong phòng chạy ra, dư quang thấy màn hình di động trên bàn trà của Phương Đàm vẫn luôn sáng.

"Phương Đàm, điện thoại."

"Kệ nó đi."

Thiệu Càn Càn nghi hoặc: "Không nghe sao?"

Phương Đàm trấn định tự nhiên ngồi xuống cạnh bàn ăn: "Tưởng Sướng gọi tới, không cần nghe."

Thiệu Càn Càn ngó điện thoại lại ngó ngó Phương Đàm, sau đó như thể biết chuyện gì bước lộn xộn từng bước nhỏ qua bên cạnh Phương Đàm: "Làm sao thế, cãi nhau với học trưởng à?"

"Không cãi nhau."

"Vậy thì......"

"Chia tay."

"............" Thời Du Văn cùng Thiệu Càn Càn trong nháy mắt khẽ liếc nhìn nhau, "Chia, chia tay, chuyện khi nào?"

"Thời gian sao," Phương Đàm siết chặt đũa, rất nghiêm túc mà hơi tự hỏi, "Tối qua tám giờ ba phút."

"Đệch mợ......" Thiệu Càn Càn buồn bực nói, "Sao lại chia tay, mày cũng chẳng nói một tiếng nào."

Thời Du Văn nhìn Phương Đàm như nhìn thần tiên, "Cũng không khóc một tiếng."

Phương Đàm cười cười, gắp một miếng thức ăn để vào chén Thời Du Văn: "Vì sao phải khóc chứ? Anh ấy có điều mình theo đuổi, nếu tao hiểu rõ, dĩ nhiên là muốn buông tay."

Thời Du Văn: "Ổng theo đuổi cái gì chứ?"

Phương Đàm nghĩ nghĩ: "Tiền tài và cơ hội."

"Hả?"

"Dây đưa với một chị gái học khoa ngoại ngữ," Phương Đàm nói với Thiệu Càn Càn, "Đó là cái người, mà mỗi ngày đều chạy BMW đến trường học."

Thiệu Càn Càn bừng tỉnh hiểu ra, cô có biết đàn chị đó, dung mạo của chị đó không đẹp bằng Phương Đàm, nhưng biết ăn mặc, với cả nghe nói gia đình là nhà giàu mới nổi, rất nhiều tiền.

"Đù má! Thật không ngờ mà, Tưởng Sướng lại là loại người như vậy! Tao còn tưởng nhân phẩm của ổng rất ngay thẳng nữa chứ!"

Phương Đàm: "Ừ, tao cũng hơi ngạc nhiên, nhưng mà không sao đâu, cũ không đi cái mới sẽ không tới."

Thời Du Văn: "Đúng vậy! Tao thích nhất kiểu thái độ như cục cưng Phương Đàm của chúng ta, loại đàn ông này không cần cũng được!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!