Khi Thiệu Càn Càn trở lại kí túc xá cũng trống không, Phương Đàm có lẽ đã đi hẹn hò với bạn trai, còn Kha Tiểu Duy thì rất có thể đã đi dạo phố với ai đó, còn một người bạn cùng phòng khác không hay xuất hiện trong kí túc chắc chắn là đang học tập ở thư viện.
Thiệu Càn Càn nghĩ một mình ở đây cũng không có chuyện gì làm, vì thế bèn dọn dẹp vài bộ quần áo dơ định mang về chung cư xong cuộn trong máy giặt.
Vừa mới chuẩn bị ra cửa thì di động liền vang lên, Thiệu Càn Càn bắt máy, là điện thoại của Chung Kiều.
"Đàn chị đàn chị chị đang làm gì vậy!"
"Không làm gì cả, em nói chuyện gì sao trông bí mật thế?"
"Vì bây giờ em đang ở bên ngoài phòng bao, em có việc muốn lén nhờ chị á."
Thiệu Càn Càn trực giác thấy không phải chuyện tốt: "...... Em có chuyện gì."
"Em không phải vẫn luôn đợi cơ hội để thổ lộ với Lôi Nhân Nhân sao, em thấy chọn ngày không bằng nhằm ngày, tối nay em sẽ nói với cô ấy!"
"Em uống nhiều rồi?"
"Em không có...... Ôi dào chỉ uống có một chút, nhưng mà uống chút rượu có thể kích thích lòng can đảm của em, thật sự đấy, em nghĩ đêm nay em cần phải nói."
Thiệu Càn Càn: "Vậy em muốn nói thì nói đi, gọi điện thoại cho chị làm gì á."
"Không phải, em muốn chị lén đi mua một bó hoa tới đây, ngay ở cửa hàng bán hoa cạnh trường chúng mình ấy, em nghe bảo Nhân Nhân cực thích hoa hồng xanh ở đó!"
Thiệu Càn Càn mặt không cảm xúc: "Tạm biệt cưng nhá."
"Đừng đừng đừng! Xin chị mà đàn chị! Nếu như chị đồng ý giúp em em sẽ làm trâu làm ngựa cho chị, mời chị ăn cơm, ăn gì cũng được hết!"
"Không."
"Em thật sự...... Hạnh phúc đời này của em đành giao vào tay chị, em......"
Nói mãi nói mãi rồi phát ra âm thanh nghẹn ngào, Thiệu Càn Càn trừng mắt: "Này Chung Kiều, em nói chuyện cho đàng hoàng, khóc huhu làm chi á!"
"Chỉ là em chợt nghĩ đến em không theo đuổi được cổ chỉ vì một bó hoa thì em liền muốn khóc......"
"............"
"Đàn chị, không sao đâu, thôi, em biết chị cũng khó xử, cứ như vậy đi, em ổn mà."
"?"
"Đô đô đô."
Cúp rồi.
Thiệu Càn Càn mắt nhìn điện thoại, lại ngẩng đầu nhìn sang trần nhà, đây là cái nghiệp gì vậy.
**
Hơn nửa giờ sau, Thiệu Càn Càn xuất hiện ở bên ngoài phòng bao của bữa tiệc mừng trận đấu bóng rổ.
Đúng vậy, cô cuối cùng vẫn không chịu nổi một người cao to, cơ bụng tám múi, sinh viên thể dục ném đĩa sắt như ném một tờ giấy mà lại khóc thút thít bên tai cô.
Một tay thì cầm hoa, một tay thì gọi điện thoại cho Chung Kiều. Nhưng một lúc sau, một chàng trai tràn đầy sức sống cách đó không xa đã nhảy đến.
Thiệu Càn Càn: "Em không ở phòng bao?"
Chung Kiều: "Em đi vệ sinh tút tác lại nhan sắc xíu ấy mà, oa hoa này đúng là đẹp quá."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!