Chương 45: Cách Xa Anh Một Chút

Đám người này đều đã thành tinh, đương nhiên liếc thấy Đường Tuyết Mai có ý định đi theo thì vừa chê cô ta không đủ tư cách, vừa bội phục da mặt của cô ta dày.

Đã nói như vậy cô ta còn không để ý dám theo tới, nếu là cô gái khác thì người ta đã sớm bỏ đi rồi.

Đây cũng là nguyên nhân Đường Tuyết Mai không bằng Đường Thanh Tâm.

Không khí lúc đi vào trong phòng rất khác biệt, Lệ Thiên Minh nhìn chăm chăm vào Đường Tuyết Mai, sắc mặt người phụ nữ ửng đỏ giống như sắp nhỏ ra máu.

Mấy người nhìn nhau cười cười, không nghĩ tới người phụ nữ này thật to gan, dám đi vào nơi như thế này.

Nói đi cũng phải nói lại, cùng là con gái nhà họ Đường, sao người phụ nữ này trông mất giá vậy chứ?

Lệ Thiên Minh vỗ tay vài tiếng, đứng dậy tỏ vẻ không kiên nhẫn nói: "Giao người phụ nữ này cho các cậu đấy." Đường Tuyết Mai sửng sốt, đây là tình huống gì chứ?

"Thiên Minh!"

Vừa dứt lời, có mấy người đàn ông đã tiến lên ngăn cô ta lại, kéo cô ta xuống ghế sa lon giở trò.

Đường Tuyết Mai chưa từng trải qua những chuyện này, nhất thời kinh hoảng không dứt.

Người đàn ông bên ngoài phòng đốt một điếu thuốc, khuôn mặt lạnh lùng, bên tai truyền đến tiếng kêu thất kinh của Đường Tuyết Mai.

Gương mặt anh càng thêm u ám đáng sợ, tùy tiện dập tàn thuốc rồi nghênh ngang rời đi.

Dám có ý đồ với cô thì phải chuẩn bị sẵn sàng.

Đường Tuyết Mai nằm mơ cũng không nghĩ tới Lệ Thiên Minh sẽ đối xử với cô ta như vậy, quần áo đã bị xé rách, cả người rúc vào trong ghế sa lon run lẩy bẩy.

Những người này không muốn xâm phạm cô ta mà chỉ muốn dạy dỗ cô ta, trên thực tế chẳng ai muốn tự làm dơ chính mình.

Lệ Thiên Minh lái xe trở lại bệnh viện, ánh mắt rét lạnh nhìn mấy phóng viên chưa kịp đi ở dưới lầu.

Hình như nghĩ đến điều gì đó, anh lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, chỉ qua năm phút đã có người tới xua đuổi.

Không phải là anh bá đạo, chỉ là không muốn cuộc sống riêng của mình bị phóng đại vô hạn.

Thỏa thuận vợ chồng cũng được, vợ chồng thật sự cũng được, điều duy nhất không thay đổi chính là Đường Thanh Tâm vẫn là vợ của anh.

Anh không lên lầu mà ở tạm ở bãi đỗ xe một đêm, sáng sớm thức dậy đã nhìn thấy có rất nhiều tin tức được tung ra, tất nhiên không ngoại lệ, tất cả đều liên quan đến anh.

Rất rõ ràng, bản thỏa thuận hợp đồng được đưa ra ánh sáng ngày hôm qua hấp dẫn đông đảo người xem.

Lệ Thiên Minh dặn vệ sĩ trông chừng kỹ phòng bệnh, không cho phép bất kỳ ai tới quấy rầy, còn bản thân anh lại tự mình lái xe đến công ty một chuyến.

Lệ Bách Nhiên nhìn thấy chiếc xe rời đi từ cửa sổ, lúc này mới xoay người gật đầu với cô:

"Chú ấy đi rồi."

Đường Thanh Tâm cố gắng đứng dậy, băng gạc trên đầu rỉ ra vết máu, mới vừa ngồi dậy đã đầu choáng mắt hoa.

Lệ Bách Nhiên thấy hai tay cô ôm đầu thì vội vàng lo lắng đi qua.

"Lệ Bách Nhiên, anh nên đi đi, ở đây đã có vệ sĩ rồi, em không muốn có bất kỳ hiểu lầm rồi tạo ra phiền phức nào với anh nữa."

Đường Thanh Tâm hết sức choáng váng vẫn không quên căn dặn Lệ Bách Nhiên, khuôn mặt người đàn ông cứng đờ, bàn tay hơi dừng lại.

Anh ấy nở nụ cười yếu ớt rồi lắc đầu nói: "Em là bệnh nhân, anh chăm sóc em là điều nên làm mà thôi".

Lệ Bách Nhiên đỡ lưng Đường Thanh Tâm đặt cô lên gối, để cho cô dựa thoải mái một chút, hành động này của Lệ Bách Nhiên và Đường Thanh Tâm đã khiến cho ánh mắt người ngoài cửa bốc lửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!