"Uổng công cô biết diễn như vậy, tôi đang suy tính xem có cần đăng ký một công ty điện ảnh nào cho cô quản lý không đây".
Đường Thanh Tâm buồn bã nhìn anh, tức giận nói:
"Anh còn cười nữa sao, đây đều là do anh không tin tưởng mà ra! Nếu anh tin tôi thì sao tôi có thể ở đây chứ?"
Người đàn ông cúi người đưa mặt tới gần cô hơn, bốn mắt nhìn nhau, cô có thể cảm nhận được cả hơi thở nóng rực trên người anh.
"Nói như vậy là tôi bảo cô và Lệ Bách Nhiên lén lút gặp nhau sao?"
Đường Thanh Tâm nuốt từng ngụm nước bọt, việc đã đến nước này, cô nhất định phải làm sáng tỏ, đó chính là từ đầu bản thân anh đã không đúng!
Đường Thanh Tâm vươn cổ, gật đầu nhiều lần:
"Là lỗi của anh. Thứ nhất, tôi và anh ấy gặp nhau là do anh giật dây, điểm này anh nhất định phải thừa nhận. Thứ hai, là anh sắp xếp cho anh ấy đến công ty làm việc, còn bắt tôi dẫn anh ấy đi làm quen hoàn cảnh, chúng tôi là đồng nghiệp thì lui tới vì công việc cũng không có gì kỳ lạ!"
Nói xong, cô đẩy Lệ Thiên Minh cách phạm vi tầm mắt của mình, nhưng vì sức quá yếu nên cô hoàn toàn không đẩy nổi.
"Đường Thanh Tâm, cứ coi như là lỗi của tôi đi".
Lệ Thiên Minh ngồi thẳng dậy, Đường Thanh Tâm ngạc nhiên, người đàn ông này chịu thừa nhận hả?
Vốn cho rằng phải phí nước bọt nhưng không ngờ anh lại dứt khoát như vậy, người phụ nữ lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Cô cầm thức ăn ở đầu giường lên chuẩn bị ăn, Lệ Thiên Minh lại nhận lấy chén đũa.
"Để tôi, nếu cử động rách da sẽ không tốt."
Cổ tay Đường Thanh Tâm thật sự có hơi đau, hôm nay lại khóc lâu nên giờ có chút thiếu sức, nếu Lệ Thiên Minh đã nói như vậy thì cứ kệ anh đi!
Người đàn ông nhẹ nhàng thổi thổi, cầm cái muỗng đút vào trong miệng cô, nhìn dáng vẻ kia sẽ không ai nghi ngờ giữa bọn họ đang xảy ra vấn đề.
Quả nhiên, một cái bóng chợt thoáng qua cửa, hai người trong ống kính đang vô cùng ấm áp.
Khóe miệng Lệ Thiên Minh cong lên, Đường Thanh Tâm thấy thế thì không thể không tức giận:
"Thì ra là anh đang cố ý giả bộ!"
Cảnh tượng ấm áp vừa rồi lập tức bị phá hư, Lệ Thiên Minh cười khẽ:
"Chẳng lẽ như vậy không tốt sao? Những người đó muốn xem thì cứ để cho bọn họ xem đi, chúng ta yêu thương nhau như thế, nếu không cũng uổng công vừa rồi cô biểu diễn than thở khóc lóc!"
Đường Thanh Tâm cứng họng, cô có thể biểu diễn, đương nhiên Lệ Thiên Minh cũng có thể, hơn nữa còn có thể diễn tốt hơn.
Cô ngoan ngoãn ăn xong chén cháo, lại ăn hai cái bánh khoai tím, Đường Thanh Tâm ôm bụng ngủ ở trên giường.
Lệ Thiên Minh ăn phần còn dư lại trong chén của cô, Đường Thanh Tâm thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên:
"Cái này, cái này tôi đã ăn rồi."
"Không sao, tôi lại không ngại cô bẩn".
Đường Thanh Tâm im lặng, thế chẳng phải là ăn nước bọt của cô sao? Nhưng hai người cũng đã từng nhìn thấy thân thể của nhau, chút nước bọt này cũng chẳng là gì.
Vừa nghĩ tới nước bọt, nụ hôn và thân thể của Lệ Thiên Minh, nhất thời cả gương mặt Đường Thanh Tâm đỏ bừng lên, vội vàng dùng chăn bịt đầu của mình, Lệ Thiên Minh không hiểu nhìn khuôn mặt lơ mơ của cô.
Giọng nói của Lệ Thiên Minh cách tấm chăn truyền vào:
"Đường Thanh Tâm, có phải cô lại nghĩ đến hình ảnh gì đó không thể miêu tả rồi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!