Chương 31: Lấy Cái Chết Làm Rõ Ý Chí

Lệ Thiên Minh liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, như đang muốn nhìn thấy một chút vui mừng trên khuôn mặt của cô, thế nhưng lại không có.

Thấy anh không lên tiếng nói lời nào, Trương Mỹ Lan hung hăng liếc nhìn Đường Thanh Tâm rồi cảnh cáo cô:

"Tôi nói cho cô biết! Nếu cô dám làm loạn thì cho dù hai đứa chuyển đến đâu tôi cũng sẽ dạy dỗ cô!"

Đường Thanh Tâm ra vẻ ngoan ngoãn gật đầu khiến Trương Mỹ Lan cảm thấy mình vừa đấm vào cục bông.

Bà ta ghét nhất là dáng vẻ này của cô, vẻ mặt hèn mọn của cô thật sự khiến người ta rất khó chiu.

Lệ Thiên Minh gật đầu với Trương Mỹ Lan rồi đưa Đường Thanh Tâm bước ra ngoài.

Lần này nhà mới là một căn biệt thự có diện tích nhỏ, so với biệt thự chính thì biệt thự này chật hơn nhiều, tầm bốn trăm mét vuông, trên dưới ba tầng, có nhà để xe riêng biệt.

Đường Thanh Tâm đứng ở trước biệt thự hít sâu một hơi, tuy rằng không lớn bằng biệt thự chính nhưng lúc này mới nhìn giống như dáng vẻ của một căn nhà.

Tuy nhiên, nghe ý tứ của Lệ Thiên Minh thì hai người họ chỉ ở đây ba tháng, sợ là muốn dùng ba tháng này để cô có thai rồi lại chuyển về?

Đi vào đi!

Lệ Thiên Minh mở cửa trước, dẫn cô đi vào.

Đường Thanh Tâm nhìn vào bên trong một chút, rất sạch sẽ, có vẻ đã có người dọn dẹp từ trước.

Một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi đứng ở một bên khi nhìn thấy Lệ Thiên Minh thì cung kính cúi đầu:

"Cậu Minh, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ".

"Đây là bà Diệp, quản gia ở đây, có chuyện gì thì cứ nói với bà ấy".

Lệ Thiên Minh quay sang căn dặn bà Diệp:

"Đây là cô chủ, sẽ ở đây tịnh dưỡng trong khoảng thời gian này, bà phải chăm sóc cô ấy thật tốt".

Bà Diệp đáp lại một tiếng, cầm lấy hành lý trong tay Đường Thanh Tâm rồi đưa cô lên phòng ngủ trên lầu.

Tổng cộng có bốn phòng trong dãy này, Đường Thanh Tâm nhìn từng phòng một, trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ.

Lệ Thiên Minh thật sự rất độc ác, toàn bộ lầu hai của biệt thự, ngoại trừ phòng ngủ của bọn họ có một chiếc giường lớn không tưởng tượng nổi thì những phòng khách còn lại đều không có giường?

Anh muốn sống mơ màng trên cái giường này sao?

"Ở đây chỉ có một cái giường thôi sao?"

Đường Thanh Tâm không nhịn được đặt câu hỏi, bà Diệp vẫn giữ ánh mắt chăm chú như cũ khiến Đường Thanh Tâm cảm thấy hơi sợ

hãi.

Bà ấy như vậy rất giống như một người máy vô hồn.

"Phòng của người giúp việc ở dưới lầu có một cái giường, là phòng của tôi."

Bà Diệp giải thích nói.

Đường Thanh Tâm thì che ngực lại, cô cảm thấy trong lòng vô cùng đè nén, vừa nghĩ đến việc phải sống chung dưới một mái nhà với bà ấy trong ba tháng tới, lúc nào cũng bị bà ấy theo dõi thì cô đã cảm thấy khó thở rồi.

So với sự lạnh lùng của bà Diệp, cô vẫn cảm thấy Trương Mỹ Lan đáng yêu hơn nhiều.

Mặc dù lần nào cũng động một chút là bà ta lại mắng mỏ, tức giận với mình nhưng vẫn có cảm giác của người sống, không giống như bà Diệp lạnh lùng như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!