"Sao, có thể hôn Lệ Bách Nhiên ở trong xe mà nhìn thấy tôi lại đề phòng như vậy à?"
Rõ ràng rất quan tâm cô, nhưng lời nói ra lại không thể khống chế được mà chế nhạo cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Thanh Tâm vô cùng tái nhợt, nghe anh nói như vậy, cô bèn thở dài một tiếng:
"Tôi bị ép buộc, kể từ giây phút gả cho anh, tôi chưa từng muốn gặp lại anh ấy. Lệ Thiên Minh, rốt cuộc anh muốn tôi phải thế nào? Là anh sắp xếp cho Lệ Bách Nhiên gặp tôi, bây giờ lại tới trách tôi sao?"
Không biết Đường Thanh Tâm lấy can đảm từ đâu ra, lập tức lên giọng, cơn tức giận dâng lên khiến cô không ngừng th ở dốc, Lệ Thiên Minh thấy cô xù lông thì không khỏi buồn cười.
"Đường Thanh Tâm, cho dù tôi sắp xếp cho cô đi gặp mặt thì cũng không có nghĩa là tôi để cho cô và cậu ta hẹn hò".
"Tôi lặp lại lần nữa, tôi không có ý định đó với anh ấy. Anh muốn nghĩ như thế nào thì tùy anh, bây giờ mời anh ra ngoài, tôi cần nghỉ ngơi."
Nói xong, Đường Thanh Tâm bịt kín chăn tính đi ngủ, hoàn toàn không muốn gặp lại anh.
Lệ Thiên Minh không ngờ khi cô gái trông có vẻ nhu nhược này tức giận lại dũng cảm đến vậy.
Giọng nói Lệ Thiên Minh cách tấm chăn truyền vào:
"Đường Thanh Tâm, lần này tôi tạm thời bỏ qua cho cô, nếu lại có lần sau thì có lẽ cô sẽ không thể bước chân vào cửa nhà họ Lệ được nữa".
Dứt lời, người đàn ông đứng dậy rời đi, sau đó kêu một người giúp việc ở lại trông chừng ở bên ngoài.
Đường Thanh Tâm đợi rất lâu, cho đến khi nghe thấy bên ngoài không còn tiếng động nào mới kéo chăn lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Lúc này, nhìn thấy bên ngoài thật sự không còn ai mới thở ra một hơi.
"Lệ Thiên Minh, Lệ Bách Nhiên, Đường Thanh Tâm tôi không có tiền nhưng cũng không thể bị các anh sỉ nhục như vậy!" Đường Thanh Tâm suy nghĩ trong lòng, khóe mắt thoáng qua vẻ lạnh lùng, sinh con sao? Cô không muốn!
Ở trong bệnh viện một tuần cũng đến lúc nên xuất viện, Trương Mỹ Lan chỉ sợ cô chạy, vì thế bèn kêu má Hoa, tài xế và một người giúp việc nữa cùng đi đón cô.
Trong xe, má Hoa nhìn sắc mặt Đường Thanh Tâm dần dần có
chút huyết sắc thì dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Đường Thanh Tâm nhìn chung quanh, thắc mắc hỏi:
"Má Hoa, nơi này là cửa sau mà?"
"Cô chủ, cửa trước có rất nhiều phóng viên, cậu chủ dặn phải tránh bọn họ nên chúng ta đi cửa sau".
Phóng viên?
Đường Thanh Tâm ở một tuần nên đã sắp quên mất chuyện này.
Bây giờ, nghe má Hoa nhắc tới mới nhớ ra chắc là bởi vì những tấm hình kia.
Tài xế đi ra từ cửa sau phóng nhanh về nhà, trên đường Đường Thanh Tâm nghĩ thầm sau khi về nhà nhất định sẽ bị Trương Mỹ Lan gây khó dễ.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, không sao, cùng lắm thì bị bà ta mắng, bị bà ta chế nhạo mà thôi.
Chuyện đã tới nước này, Đường Thanh Tâm không còn gì để sợ, để cho bà ta mắng đôi câu là được.
Cửa khu nhà cấp cao mở ra, nhìn kiến trúc uy nghiêm của căn nhà này, Đường Thanh Tâm cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.
Mới vừa vào cửa đã nghe thấy một tiếng cười sang sảng, Trương Mỹ Lan cười không hề có hình tượng, chẳng lẽ là gặp phải chuyện gì tốt sao?
Đường Thanh Tâm sinh lòng nghi ngờ, mới vừa nhấc chân bước vào đã nhìn thấy Đường Tuyết Mai ngồi trên ghế sô pha tươi cười nhìn cô, trong mắt tràn đầy vẻ giễu cợt và đắc ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!