"Cảm ơn anh tổng giám đốc, đêm nay anh đã làm cho tôi rất kinh ngạc.
Thật không ngờ, anh lại có thể sắp xếp cho tôi có cơ hội gặp người này.
Cảm ơn anh đã tin tưởng".
Bỗng nhiên, Đường Thanh Tâm quay đầu lại, tươi cười nhìn về phía anh.
Vốn dĩ sắc mặt Lệ Thiên Minh đang bình tĩnh, sau khi nhìn thấy cảnh đó thì đen như mực, đôi mắt cũng lộ ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Cả đoạn đường tiếp theo, hai người đều không nói với nhau câu nào, bên trong chiếc xe sang trọng, bầu không khí có chút ngột ngạt.
Khi cả hai người về đến nhà, không ngờ mẹ chồng Trương Mỹ Lan lại đang ngồi chờ bọn họ ở trong đại sảnh.
Bà ta thấy hai người trở về, biểu cảm trên khuôn mặt có chút giận hờn, tức giận: "Còn biết đường mà trở về sao?
Cô có biết hôm nay là ngày gì không?"
Một tiếng quát chói tai vang lên, Đường Thanh Tâm chỉ cúi đầu, nhưng không còn ngấm ngầm chịu đựng bà ta như trước đây nữa.
Cô biết, vào ngày mười lăm âm lịch hàng tháng, mẹ chồng đều phải ăn chay.
Trong khoảng thời gian đó, bà ta yêu cầu Đường Thanh Tâm phải nấu những món ăn chạy cho bà ta.
Trong suốt một tuần, một ngày ba bữa, tổng cộng hai mươi mốt bữa cơm, nhất định không cho người làm phụ giúp, chỉ có một mình cô làm.
Mỗi lần như vậy, Đường Thanh Tâm đều phải dậy sớm để chuẩn bị mọi thứ.
Buổi trưa, cô còn phải vội vàng từ công ty trở về nhà để nấu ăn.
Gần đây, Lệ Thiên Minh cũng thường hay giảm bớt khối lượng công việc cho cô, cô cũng không quá bận bịu.
Nhưng bởi vì hôm nay đi cùng anh tham gia bữa tiệc nên cô đã quên mất chuyện này, không hề nhớ đến nó.
Ngay lập tức, cô yên lặng cúi đầu, giải thích: "Mẹ, con xin lỗi.
Vì hôm nay con và Thiên Minh cùng tham dự một bữa tiệc, cho nên..."
"Cô đừng có mà lấy Thiên Minh ra làm cái cớ.
Tôi hỏi cô, có phải hôm nay cô đã gặp cái thằng Lệ Bách Nhiên đúng không? Cô cũng đã kết hôn rồi, vậy mà vẫn nhớ mãi không quên cái thằng đó.
Cô có biết hai chữ "nữ tắc" viết như thế nào không vậy?"
Trương Mỹ Lan vênh váo hung hãng chỉ vào Đường Thanh Tâm, muốn dạy dỗ cô về đạo đức của một người làm vợ nên có.
Đường Thanh Tâm vội vàng giải thích: "Không phải như thế đâu mẹ.
Con không có".
"Cô còn dám cãi sao?"
Trương Mỹ Lan bị chọc tức, đang giơ cao tay lên định dạy dỗ cô thì bị Lệ Thiên Minh ngăn lại.
Anh lên tiếng: "Mẹ, quả thật là do con đưa cô ấy đi cùng.
Bách Nhiên mới trở về, bọn con vốn mang thân phận trưởng bối là chú và thím của cậu ấy, nên đại diện cho nhà họ Lệ chào đón cậu ấy cũng là lẽ dĩ nhiên.
Không biết là ai đã nói những lời luyên thuyên bên tai mẹ vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!