Chương 9: (Vô Đề)

Sắc trời dần dần tối sầm lại, mấy ngày nay Tô Cảnh Dược đều trở về rất muộn, mỗi buổi trưa cũng vội vàng đi, gần cuối năm, có vẻ sẽ đặc biệt bận rộn, cơm chiều cho Ôn Thất Bạch cũng là buổi trưa chuẩn bị, chỉ cần đặt trong lò vi sóng một phút là được.

Vừa mới bắt đầu Tô Cảnh Dược còn sợ Ôn Thất Bạch sẽ không dùng được lò vi sóng, cho đến ngày đó nhìn thấy Ôn Thất Bạch bỏ cá khô vào, tự mình hẹn giờ còn lấy ra dùng đĩa bưng lên bàn ăn, Tô Cảnh Dược không lo lắng nữa, con mèo này nhất định là thành tinh rồi.

Ôn Thất Bạch ngồi xổm bên cạnh cửa sổ, hôm nay bị mấy tên ngốc kia làm cho đau đầu, một chút buồn ngủ cũngkhông có.

Thật nhàm chán, không ai chơi!

Không ai đánh, móng vuốt ngứa quá...

Ôn Thất Bạch ngồi bên cạnh cửa sổ, dùng móng vuốt vỗ một cái cửa sổ.

Trên ban công bên cạnh nuôi một con cú tên Đại Bạch, ban đêm không ngủ.

Đối diện đáp lại âm thanh của đôi cánh vẫy.

Ôn Thất Bạch: Bạch bạch bạch bạch bang (buổi tối thật nhàm chán)

Cú: Phành phạch phành phạch phành phạch phành phạch (nghe nói Lý Bạch hôm nay bị chủ nhân của nó nhốt lại)

Ôn Thất Bạch vỗ cửa sổ, cú vỗ cánh.

"Ừm, bị nhốt trong lồng, anh nghe ai nói".

『Nghe mẹ tôi nói.』

Mẹ trong miệng Đại Bạch chính là nữ chủ nhân nhà này, mỗi ngày lúc cho Đại Bạch ăn đều giống như dỗ dành đứa nhỏ, nói cái gì mà, bảo bối có nhớ mẹ không? Cưng ơi, kêu mẹ đi.

Ôn Thất Bạch nghe được mà nổi da gà toàn thân.

『Bởi vì nó mắng chủ nhân Phắc diu, không biết có bị hầm hay không. 』

『Thứ cho anh nói thẳng, Lý Bạch mỗi ngày mắng người sớm muộn gì cũng bị hầm. 』

Ôn Thất Bạch lại cùng Đại Bạch nói một đống câu chuyện không hề dinh dưỡng, Đại Bạch thành công đem nữ chủ nhân nhà hắn gọi ra.

"Bảo bối, ngủ không được sao? Theo mẹ về phòng ngủ ngủ nha."

Đại Bạch: Phành phạch phành phạch... (Cứu mạngggggggg ~)

Ôn Thất Bạch:...

Đại Bạch cũng đi rồi.

Ôn Thất Bạch nằm sấp trên bệ cửa sổ, càng nhàm chán, Tô Cảnh Dược sao còn không trở về.

Bên ngoài một vầng trăng tròn treo trên bầu trời, Ôn Thất Bạch đột nhiên nhớ tới số tiền không nhiều trong thẻ ngân hàng của mình, số tiền đó cộng lại không biết có đủ mua một cái sô pha trong nhà Tô Cảnh Dược hay không, ôi, ngẫm lại chính là một câu chuyện bi thương, nhỡ đâu cậu biến trở về còn muốn ăn cơm Tô Cảnh Dược nấu thì làm sao bây giờ.

Ôn Thất Bạch xoay người, để cho bên kia mình cũng tắm rửa ánh trăng một chút.

Husky bị nhốt hai ngày được thả ra là lúc hoàng hôn buông xuống, chủ nhân Husky lần này buộc cho Husky một sợi dây chó, dùng khí lực kéo Husky theo.

Husky vừa ra khỏi cửa nhà, liền hướng về phía hoàng hôn điên cuồng kêu lên,

"Gâu Gâu, Gâu Gâu Gâu Gâu Gâu."

Ôn Thất Bạch cảm thấy, phiên dịch hẳn là như vậy.

"Mẹ nó, ông đây cuối cùng cũng ra ngoài."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!