Ôn Thất Bạch duỗi tay chạm vào tia nắng kia, lại phát hiện đập vào mắt chính là một cái móng vuốt màu đen.........
Đã không có bất kỳ loại ngôn ngữ nào có thể hình dung tâm tình hiện tại của Ôn Thất Bạch, cậu hiện tại không biến trở về, vậy thân thể của cậu làm sao bây giờ?
Nếu không có linh hồn điều khiển cơ thể, cậu sẽ ch3t.
Ôn Thất Bạch ngồi xổm trên giường, đối với ánh mặt trời màu vàng rơi đầy bệ cửa sổ, lần đầu tiên cảm giác được sợ hãi.
Một đời làm mèo có ý nghĩa gì nữa, không có mục tiêu phấn đấu, bị hạn chế trong một khu dân cư cuộc sống có ý nghĩa gì nữa?
Ôn Thất Bạch có thể sống đến bây giờ đều dựa vào suy nghĩ có thể biến trở lại thân thể, nếu hy vọng bị vỡ như bọt biển, cuộc sống trở nên vô nghĩa rồi.
Cả thế giới trong mắt cậu trở nên mờ ảo rồi biến thành màu đen.
Trương Nghiêu hôm nay tới đúng thời điểm Ôn Thất Bạch không có sức lực nằm sấp trên bệ cửa sổ, một đôi mắt xanh nửa xúc động, nghe thấy có người tiến vào cũng không có chút muốn nhìn nào.
Trực giác nói cho Trương Nghiêu có chút không thích hợp, nhưng cũng đoán không ra nguyên nhân, dù sao thằng nhóc này ngày hôm qua vẫn là một bộ dáng vui vẻ, lại không có xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên tâm trạng lại đi xuống?
Cơm trưa cũng không muốn ăn, Ôn Thất Bạch ở trên bệ cửa sổ xoay người, tốt nhất cứ như vậy đói ch3t đi.
Trương Nghiêu ở trong biệt thự hơn hai giờ cũng không thể dỗ Ôn Thất Bạch ăn một chút cơm, do dự nhiều lần, vẫn gọi điện thoại cho Tô Cảnh Dược.
Hôm nay là cuối tuần, Tô Cảnh Dược không đi làm, cũng không biết đi đâu, gọi điện thoại thật lâu cũng không có ai nghe máy.
Trương Nghiêu ở trong biệt thự ngây người cả buổi chiều, thẳng đến khi sắc trời tối sầm lại mới gọi điện thoại cho Tô Cảnh Dược.
Ôn Thất Bạch vẫn duy trì tư thế buổi sáng nằm sấp nhìn một mảnh bầu trời tối tăm bên ngoài, cảm giác cuộc sống cũng không còn ý nghĩa.
Mình chỉ là một diễn viên nhỏ, ch3t cũng sẽ không có nhiều tin tức, mình bây giờ có bộ dáng quỷ quái này, thậm chí ngay cả cuối cùng nhìn thân thể của mình cũng không có cách nào.
Lúc Tô Cảnh Dược đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy bóng dáng héo úa nằm sấp trên bệ cửa sổ, ngay cả đôi tai nhọn kia cũng không còn tinh thần như ngày thường.
"Sao lại không ăn cơm?"Giọng nói tô Cảnh Dược trầm thấp mà mạnh mẽ, đưa tay ôm Ôn Thất Bạch lên, sờ sờ đầu cậu.
Ôn Thất Bạch ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Tô Cảnh Dược.
"Không hợp khẩu vị sao? Muốn ăn gì anh giúp em làm được không?" Tô Cảnh Dược vốn định làm cái gì đó, mở tủ lạnh ra lại phát hiện bên trong trống rỗng, lúc này mới nhớ tới mình đã thật lâu không trở về, đồ trong tủ lạnh không chừng bởi vì không thể bảo quản đều bị Trương Nghiêu dọn dẹp.
Ôn Thất Bạch từ trong ngự. c Tô Cảnh Dược nhảy ra, theo đường cũ trở về, lại ghé vào bệ cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài, đột nhiên đặc biệt muốn khóc.
Dựa vào cái gì mà tất cả đều rơi vào trên người cậu, lúc biến thành mèo cậu nhịn, ở trong đống rác bị mèo hoang chó
đi lạc bắt nạt cậu cũng nhịn, cho dù bị Tô Cảnh Dược mang về nhà vẫn sẽ bị đói hắn cũng nhịn, nhưng hiện tại đả kích này làm cho cậu thật sự không nhịn được.
Con đường cậu đi cho tới bây giờ đều chưa từng thuận buồm xuôi gió.
Ôn Thất Bạch không hy vọng xa vời thuận buồm xuôi gió, nhưng không có nghĩa là cậu muốn đi đến đường ch3t.
Tô Cảnh Dược chưa từng thấy Ôn Thất Bạch như vậy, cho dù là lần đầu tiên nhìn thấy cậu, sắc bén ở trong thùng rác nghiến răng với anh, trong ánh mắt Ôn Thất Bạch cũng lóe lên ánh sáng, quật cường mà đầy hy vọng, nhưng hôm nay, ánh sáng kia hình như sắp biến mất.
"Rốt cuộc làm sao vậy, nói cho anh biết được không?"Tô Cảnh Dược cậu, chậm rãi dỗ dành.
Tên cặn bã! Ôn Thất Bạch không biết vì cái gì trong đầu liền nhảy ra từ này, lúc tức giận liền mặc kệ không hỏi thăm, hiện tại muốn nói chuyện, ông đây mới lười cùng ngươi chơi đùa.
Tô Cảnh Dược cúi đầu thở dài, biết mình đã làm tổn thương trái tim thằng nhóc này, hối hận, nếu anh biết sự việc sẽ biến thành như vậy, lúc trước làm sẽ không hỏi tận gốc, đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.
"Nếu là vì lời nói của anh, anh xin lỗi, sau này không bao giờ hỏi nữa, em dậy ăn chút gì đó có được không."Tô Cảnh Nhảy vuốt lông Ôn Thất Bạch, trong lòng cũng đau theo.
Ăn không được, không muốn ăn, gặp phải chuyện này còn có thể vui vẻ ăn cái gì, vậy mới thật sự gọi là vô tâm vô phế không có đầu óc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!