"Tao, tao không thể lấy." Số tiền mèo đen ngậm không tính là nhiều, nhưng cũng không tính là ít, vô công bất thụ lộc(*), số tiền này Tiểu Hạ không thể lấy.
(*)Vô công bất thụ lộc:
Vô công bất thụ lộc là câu tục ngữ Hán Việt mang ý nghĩa Không có công thì không dám nhận thưởng.
Ôn Thất Bạch đẩy tiền về phía trước, cậu không phải thánh mẫu nhìn người thì cho người tiền, chỉ là cậu bé này làm cho cậu nhớ tới khi mình còn bé, bởi vì không có tiền mà bước đi gian nan chịu bắt nạt, may mà mẹ đã dạy cậu,
"Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, Uy vũ bất năng khuất, Thử chi vị đại trượng phu." (**), cho dù không có tiền, cho dù không có quần áo mặc, cho dù không có thức ăn, Ôn Thất Bạch vẫn nhớ rõ những lời này, cho dù vào giới giải trí.
Cậu cũng không chịu vì một cơ hội mà khuất phục người khác, bị người ta bao dưỡng.
(**) Mạnh tử viết: Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, Uy vũ bất năng khuất, Thử chi vị đại trượng phu.
Nghĩa là: Giàu sang không sống quá mức, buông thả; nghèo hèn không làm thay đổi chí hướng; quyền uy không thể khuất phục.
Mà tất cả điều này, đều vì mẹ cậu, mà cậu bé này rất giống cậu, sắp mất đi mẹ của mình.
Như cảm giác được trong đôi mắt xanh kia lộ ra đồng cảm, hốc mắt Tiểu Hạ lập tức đỏ lên, mẹ còn ở trong bệnh viện, chút học bổng kia căn bản cũng không đủ dùng, nếu không nộp được tiền thuốc men bọn họ sẽ bị đuổi ra ngoài, mẹ không chừng cũng không chịu nổi mùa đông này.
"Tao sẽ trả lại cho mày."
"Tiểu Hạ thấp giọng mở miệng, thanh âm tuy thấp, nhưng từng chữ kiên định,"Tao sẽ trả lại cho mày.
"Ôn Thất Bạch vươn móng vuốt ra, Tiểu Hạ lại giống như không cần chỉ dẫn, vươn tay, nắm thành nắm, cùng bàn tay Ôn Thất Bạch chạm vào nhau. Tiểu Hạ lại một lần nữa ngước mắt nhìn Ôn Thất Bạch,"Tao sẽ trả lại cho mày.
"Lời này không biết cậu là nói cho Ôn Thất Bạch nghe, hay là nói cho mình nghe.
Ôn Thất Bạch lắc lắc đuôi, không phải là biến ngốc đấy chứ.
Đi về phía Tô Cảnh Dược, nhảy vọt một cái, nhào vào trong ngực Tô Cảnh Dược, đụng vào ngực đầy cơ bắp rắn chắc của Tô Cảnh Dược, đau đầu nửa ngày.
Tô Cảnh Dược bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa trán Ôn Thất Bạch.
Lục Mạch quay đầu đi đến cửa hàng nhỏ, mua cho Husky và Ôn Thất Bạch một phần viên chiên.
"Đấu trường giác đấu cậu đã nghe qua chưa?"Trong lúc Ôn Thất Bạch và Husky ăn viên chiên, Lục Mạch cùng Tô Cảnh Dược nói chuyện phiếm.
Tô Cảnh Dược gắp một viên đưa đến bên miệng Ôn Thất Bạch, ngước mắt nhìn thoáng qua Lục Mạch, không có lên tiếng.
"Ông chủ đấu trường tên là Vi Dương, đã thuần thú vô số, nghe nói vết sẹo duy nhất trên mặt là bị một con mèo đen cào." Lục Mạch nhìn thoáng qua Ôn Thất Bạch ngồi xổm ở đầu tường hành động vô tổ chức, đột nhiên cảm giác trong lòng rất mệt mỏi.
Ôn Thất Bạch ăn no, vươn móng vuốt đẩy viên chiên Tô Cảnh Dược đút tới, nghe Lục Mạch bát quái.
"Từ đó về sau, Vi Dương không bao giờ nuôi mèo đen nữa."Lục Mạch nhìn Ôn Thất Bạch, tuy rằng tìm được một con mèo đen, nhưng con mèo này mập như vậy, hoàn toàn không giống với con của Vi Dương, con mèo kia gầy gò, cả con mèo thoạt nhìn đều có một loại khí thế, một loại khí thế tùy thời tùy chỗ vận sức chờ lệnh..
Nghĩ tới đây, Lục Mạch lại nhìn thoáng qua tư thế Nông dân giấu (***) ngồi xổm ở đầu tường nghe bát quái Ôn Thất Bạch, cả người đều dâng lên một cảm giác vô lực.
(***)Nông dân giấu
Ôn Thất Bạch từ trong ánh mắt của Lục Mạch cảm giác được chút gì đó khinh bỉ, cúi đầu nhìn Lục Mạch, cho Lục Mạch một cào.
Lục Mạch:...!
"Nói thật, Cảnh Dược, cậu giao con mèo này cho tôi, trong vòng một tuần tôi trả lại cho cậu một con mèo dễ bảo".
Lục Mạch đề nghị.
Tô Cảnh Dược trả lời cũng rất đơn giản rõ ràng: Không cho.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!