Hạc Cảnh Thần nhếch môi, hắn nhướng mày.
Cô đúng là rất bạo gan, đã biết hắn phải nhẫn nhịn, không được đụng tay đụng chân với cô lúc này mà cứ thách thức hắn.
Nguyệt Độc Thất hất cằm: "Hửm? Sao anh không trả lời em?"
Chưa kịp để cô trách vấn thêm, môi hắn từ khi nào đã chạm lần nữa vào môi cô rồi.
Liên tiếp hôn hít, còn ngậm mút bờ môi căng mọng ngọt ngào như một miếng đào ấy.
Nguyệt Độc Thất không kịp tránh, bắt nhịp đáp lại cùng hắn.
Buông môi cô ra, hắn bật cười: "Cô ấy là ai không quan trọng nữa."
Nói rồi hắn vòng tay ôm ngang qua eo cô, để Nguyệt Độc Thất ngồi gọn lên đùi mình.
Cô khó hiểu, vẫn còn muốn truy hỏi: "Tại sao?"
Hạc Cảnh Thần có vẻ không quan tâm lắm đến cô gái mà Nguyệt Độc Thất tò mò.
Hắn đặt cằm mình lên vai cô, nhắm hờ mắt: "Có những chuyện, bây giờ chưa phải lúc thích hợp để nói ra."
Nguyệt Độc Thất rơi vào trầm tư.
Cô để hắn yên tĩnh dựa vào người mình.
Cô không trách cứ hắn giấu giếm cô điều gì.
Vì ngay từ đầu Nguyệt Độc Thất đã không có được kí ức của mười mấy năm về trước nên nếu muốn trách cũng không có lý do thích đáng.....
Ngày hôm sau khi Hạc Cảnh Thần vừa tạm biệt cô để đến công ty.
Nguyệt Độc Thất nằm một mình trong phòng bệnh ngủ rất ngon.
Cho đến khi cô loáng thoáng nghe thấy có tiếng gõ cửa phát ra nhưng đôi mắt vẫn còn chưa tỉnh hẳn.
Cất giọng yếu ớt, cô nói: "Mời..
vào." Sau đó thì mặc kệ vạn vật cô vẫn tiếp tục nhắm nghiền mắt mà ngủ.
Nguyệt Độc Thất ngủ rất sâu, trong giấc mơ lại cảm thấy có một đôi bàn tay ấm nóng, quen thuộc chạm vào gương mặt gầy của cô.
Cô ra sức muốn nắm lấy đôi bàn tay kia nhưng không thể chạm vào nó trong cơn mộng mị.
Chợt Nguyệt Độc Thất choàng tỉnh giấc.
Lờ mờ trong cơn mơ bước ra lại cảm nhận được có ai đang ngồi cạnh mình.
Cô quay đầu sang bên tay trái lại giật mình hoàn hồn.
"Cháu tỉnh rồi sao?" Dư Miên từ khi nào đã ngồi sừng sững trước mặt Nguyệt Độc Thất, mỉm cười hiền hậu.
Nguyệt Độc Thất không biết nói gì trước tình hình này, đôi chút hoảng loạn: "Nặc lão phu nhân?"
Dư Miên nghe cô mở miệng liền gọi mình mấy tiếng Nặc lão phu nhân mà chạnh lòng.
Bà cười trách móc: "Thôi nào.
Cứ gọi ta là bác Dư Miên đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!