Chương 44: Dư Miên Điên Loạn

"Chát!"

Một đôi bàn tay vừa giáng xuống gò má ửng hồng của Tống Y Du.

Tròng mắt cô ta rung rung, hai chân lảo đảo ngã khuỵu xuống đất.

"Mẹ?" Tống Y Du đưa tay lên sờ má, ánh mắt như không thể tin được nhìn người đàn bà đang đứng lạnh lùng trước mặt.

Người đàn bà toát lên mình từng dáng vẻ cao quý, thanh nhã.

Người mặc sườn xám, chân mang giày guốc thấp, tay trái cầm quạt đen.

Chính là một hình mẫu lý tưởng cho câu thiên kim tiểu thư quyền quý hay phu nhân nho nhã, quyền lực.

Bà nhìn Tống Y Du với đôi mắt sắc lạnh, ánh mắt không có một tia tình cảm nào vụt qua, chỉ tràn ngập sự chán ghét.

Bà nhếch môi: "Loại người như cô còn dám mở miệng gọi tôi một tiếng mẹ?"

Tống Y Du ngồi chểnh mảng dưới đất, tỏ vẻ run sợ trước khí thế cao như núi như trời kia.

Cô ta ra sức lắc đầu sợ hãi, còn không biết làm sao ở mi mắt đã xuất hiện những vệt nước trong suốt.

"Khóc lóc cái gì? Dựa vào đâu mà cô có thể bước chân vào ngồi nhà này, rồi lấy cái danh của con tôi để đi hại người khác chứ?!" Người đàn bà kia rất tức giận, bà liên tục trừng mắt, quát tháo Tống Y Du.

Vừa hay lúc ấy, từ ngoài vườn Nặc Vân Quang đùng đùng bước vào lại nhìn thấy con gái ngồi la liệt trên mặt đất khóc lóc ông ta tức khắc đau lòng.

Chạy ngay đến chỗ Tống Y Du, đỡ cô ta dậy, ông Nặc nhìn người đàn bà kia:

"Phu nhân! Ngày xưa bà thương Nặc Tiểu Ưu biết bao nhiêu, bây giờ tại sao lại suốt ngày đánh rồi lại mắng con bé? Người ta nói bà điên rồi, thật sự là điên rồi à?"

Người đàn bà cao cao tại thượng vừa được Nặc Vân Quang gọi hai tiếng phu nhân kia không ai khác chính là Nặc lão phu nhân trong truyền thuyết, Dư Miên.

Mẹ ruột của Nặc Tiểu Ưu.

Mười lăm năm trước mất con, Dư Miên điên loạn tìm kiếm khắp nơi, tất cả những lệnh tìm tùng đều là bà ra lệnh.

Mặc cho Nặc Vân Quang mở miệng là bảo: "Con gái thật sự đã mất rồi, em đừng luyến thương nữa".

Nhưng Dư Miên luôn cự tuyệt câu nói đó.

Bà nhất quyết phải tìm cho ra Nặc Tiểu Ưu, chết cũng phải tìm thấy xác, sống phải tìm cho ra người.

Tuy nhiên dưới hai hình thức đó đều không được cái nào.

Thi thể của cô bé Nặc Tiểu Ưu năm đó không ai tìm ra, người bằng xương bằng thịt trở về cũng lắc đầu nói không.

Dư Miên tuyệt vọng ngày đêm khóc than.

Cả đời này bà chỉ có một đứa con gái, con gái bà lại là đứa ngoan hiền như vậy tại sao cứ phải cướp nó khỏi tay bà? Từ đó trở đi Dư Miên không còn xuất hiện trong những buổi gặp mặt của giới thượng lưu.

Không còn ra mắt dưới công chúng.

Chỉ ra sức âm thầm tìm kiếm dấu tích con gái một cách mù quáng.

Người người vẫn hay truyền tai nhau rằng, Nặc lão phu nhân tâm tình không tốt, gặp ai cũng mắng nhiếc không tiếc lời.

Còn có người nói Dư Miên vì nhớ con gái mà đêm đêm tự kỷ trong phòng.

Từ đó trở đi người ta gọi bà là phu nhân điên của Nặc gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!