Chương 42: Châm Lửa

Bọn họ hung tợn, liên tục có ý định đe dọa Nguyệt Độc Thất.

Cô cắn môi, lại chợt nhớ ra những lời bọn họ nói khi còn trên xe.

Nút nước bọt khó khăn ở cổ họng, cô lên tiếng: "Chờ đã!"

Hai người đàn ông bạo lực ấy bỗng dừng lại, cảm thấy cô quá phiền phức.

Một người trong đó quát: "Muốn nói cái gì?"

Nguyệt Độc Thất còn cảm tạ trời đất vì mình còn chút may mắn, dõng dạc cô nhẹ nhàng nói trúng tim đen của bọn họ: "Người thuê các người làm việc này đưa các người bao nhiêu tiền?"

Hai người đó chợt nhìn nhau, còn nhếch môi cười khẩy cô: "Bao nhiêu tiền thì sao? Rất nhiều đấy! Cưng trả nổi à?"

Nguyệt Độc Thất mím môi suy nghĩ, lại có người chịu chi nhiều tiền như vậy để sai đám người này hãm hại cô.

Có phải là loại vung tiền quá trán rồi hay không?

Cô vờ bình tĩnh một chút, cười nhạt: "Các anh đã có dã tâm tuân lệnh bắt tôi đi, còn không biết tôi là người như thế nào?" Là Hạc thiếu phu nhân, cũng có nghĩa gia sản trong nhà cũng sẽ đường đường chính chính cho cô tiêu xài.

Gắng giọng: "Các anh thả tôi ra, người đó trả các anh bao nhiêu tôi sẽ trả cho các anh gấp đôi!" Quan trọng hiện tại chính là tính mạng của đứa trẻ trong bụng cô, tiền tài không phải là thứ có thể đe dọa được người nhà Hạc gia.

Hai người đàn ông cao lớn kia như dự đoán liền khựng động, bọn họ mím môi quay mặt nhìn nhau.

Đối với bọn họ đối phương trả rất nhiều tiền, cô lại đồng ý trả gấp đôi, phải nói là quá sung sướng đi.

Hơn nữa cũng cảm thấy cô nói chí phải, bọn họ còn không biết được cô là người của Hạc gia hay sao?

"Thế nào? Các anh đồng ý hợp tác chứ?" Nguyệt Độc Thất tim đập chân rung, mồ hôi sắp ướt sũng hết áo đến nơi.

Một người trong đó liếc nhìn người kia, gã ta ậm ừ: "Thì cũng.."

Chợt, người đàn ông bên cạnh lại thúc cùi chỏ vào tay gã, "Này.

Không được đâu, chúng ta không thể vì tiền mà mù mắt được.

Quan trọng phải là uy tín công việc chứ?"

Nguyệt Độc Thất đứng sững cả người.

Uy tín? Uy tín cái gì? Bọn họ hành nghề bắt cóc, giết người trên lệnh của người khác mà cũng có thể mở miệng nhắc đến hai chữ "uy tín" sao?

"Cũng phải.

Con nhỏ ranh tụi tao không ngốc như mày nghĩ đâu." Gã đàn ông còn lại gật gù tán thành, cứ cho là không cần nhân lên gấp đôi cũng có thể sống tốt.

Nguyệt Độc Thất run rẩy cả lên.

"Không được! Các người không được làm gì tôi hết!"

Hai gã ấy bật cười sang sảng, "Tại sao lại không được cơ chứ?"

Nguyệt Độc Thất cắn răng, trên tay bọn họ là vũ khí chỉ cần đánh là nứt hết da hết thịt, còn là đàn ông cao lớn lực lưỡng.

Cô căn bản sẽ không thể một mình chống cự.

"Các người nghĩ làm việc này xong rồi, giết tôi giấu xác ổn thoả liền có thể lãnh tiền sống xa hoa à? Các người còn không tính được số năm các người phải vào tù đếm lịch, còn không nghĩ được nếu hình phạt nặng hơn thì bao nhiêu hình thức tra tấn có thể đẩy các người xuống đường chết?"

Từ trước đến nay, ai cũng có thể biết đã làm việc sai trái thì có cầm tiền của người khác cũng chỉ là sống trên nỗi lo sợ từng ngày của bản thân thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!