Chương 35: Cao Tay

Trên đường về nhà đối với Nguyệt Độc Thất vừa ngột ngạt vừa gian nan.

Hạc Cảnh Thần từ đầu đến cuối đều không nói một lời nào, nhưng cô để ý đôi mày của hắn vẫn cứ luôn chau lại.

Nguyệt Độc Thất mím môi, cô lấy tay xoa nhẹ bụng mình.

Còn tuyên thề với bản thân sẽ không rung động, sẽ không rung cảm với kẻ đã lừa gạt cô trong suốt hai năm qua.

Lúc ấy Nguyệt Độc Thất chỉ nghĩ đến điều duy nhất là ly hôn và cùng đứa trẻ trong bụng này bỏ chạy thật xa.

Về đến biệt thự Hạc gia, ngó qua ô cửa kính xe cô thấy được Mạch Cẩm vẫn còn đứng ngoài vườn.

Hai tay chắp lại, ánh mắt đảo quanh lo lắng.

Chợt thấy xe của hắn và các vệ sĩ cuối cùng đã đưa cô về tới nhà thì Mạch Cẩm thở phào nhẹ nhõm.

Nguyệt Độc Thất như bị một thứ cảm xúc hận thù làm mù mịt lý trí, cô không dám đón nhận sự quan tâm mà tất cả mọi người trong Hạc gia dành cho cô nữa rồi.

Cô sợ nó sẽ trở thành một liều thuốc mê, ngâm vào rồi sẽ mãi mãi không tỉnh, mãi mãi không thoát ra được.

Hạc Cảnh Thần đánh thức cơn mộng mị của cô.

Hắn đẩy cửa xe bước ra ngoài, còn đóng lại một tiếng động mạnh.

Cô thấy hắn đi sang cửa xe bên cô, từ từ mở cửa ra.

Nguyệt Độc Thất lại theo quán tính hơi nhích người ra xa, chỉ là không thể.

Hắn càng nhìn cô càng cảm thấy tức giận, hai mắt ánh lên sự giận giữ khôn nguôi.

Tháo dây an toàn, song dùng hai tay bế thốc cô lên.

Nguyệt Độc Thất cắn môi, cố gắng đẩy hắn ra, chối cự quyết liệt tiếp xúc thân mật với hắn: "Anh buông tôi ra! Tôi tự đi được!"

Hạc Cảnh Thần liếc mắt xuống nhìn cô, lạnh lùng: "Đừng để tôi nóng tính thêm nữa."

Trên đường về cô đã khóc đến khô cả mắt.

Bây giờ ngoài hận hắn ra cô chẳng lấy được một chút cảm xúc nào cả.

Đau đớn bủa vây, cô muốn thoát khỏi nơi này.

Cứ mỗi lần nghĩ đến cô sẽ quay lại căn phòng đó thì cô lại nhớ đến đoạn phát trực tiếp như bị yểm bùa kia.

Lúc hắn đi ngang qua sân vườn để vào trong nhà, dường như đã liếc thấy chiếc điện thoại vỡ tan tành nằm be bét trên mặt đất.

Lập tức hắn nhíu mày, hơi đứng lại nói với Mạch Cẩm: "Nhặt điện thoại lên, bảo người sửa nó cho tôi.

Một dữ liệu nhỏ cũng không được để mất." Nói xong rồi cứ thế bưng cô vào nhà.

Hắn chỉ tốn vài giây để tháo đôi giày của mình và cô ra, trực tiếp tiến lên lầu.

Hắn bước đi càng gần đến phòng ngủ thì cô càng cảm thấy như bị ám ảnh.

Hình ảnh đôi nam nữ ríu rít xin lỗi rồi ôm hôn nhau cứ hiện ra trong đầu cô.

Kinh hãi, nước mắt cô bất giác rơi tự do.

Cô vùng vẫy hơn bao giờ hết: "Không muốn! Tôi không muốn! Anh bỏ tôi xuống! Tôi không muốn vào đó, Hạc Cảnh Thần!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!