Nguyệt Độc Thất cảm thấy ở bệnh viện mãi thật sự rất chán nản.
Cô lúc ở nhà đã là kẻ nhàn rỗi ăn không ngồi rồi, vậy mà còn vác thân đến bệnh viện hành động y hệt, chỉ khác mỗi lâu lâu sẽ có bác sĩ hoặc y tá đến kiểm tra cô một chút.
Hạc Cảnh Thần từ lúc đến bệnh viện vẫn luôn ngồi đó, ngồi ngay bên cạnh cô.
Một tay hắn đọc tài liệu quan trọng, tay còn lại chống cằm.
Mọi ngũ quan tuyệt hảo của hắn bắt đầu thu hút cô như mọi khi rỗi nghề.
Nguyệt Độc Thất vẫn đang buồn chán, cô với tay định chạm lấy hắn như thể chạm vào một pho tượng thì đột ngột bị hắn nắm lấy.
Cô hoảng hồn, "Em mà? Đâu phải người ngoài?"
Hạc Cảnh Thần nhìn cô, môi hắn khẽ hé: "Không phải! Em tính động đậy gì? Em vẫn còn đang yếu."
Hắn lo cho cô thì thôi coi như còn chấp nhận được.
Cô với tới dài hơn chạm vào khuôn mặt đẹp như tạc tượng kia của hắn.
Nhõng nhẽo: "Em muốn về nhà! Em khỏe rồi!"
Hắn lập tức hơi chau mày, "Em chỉ mới ở đây một buổi chiều."
Nguyệt Độc Thất lại lập tức lắc đầu phản kháng: "Em muốn về! Nếu ở nhà và bệnh viện đều rảnh như vậy, há phải nên ở nhà hơn sao?"
Cô nói một câu, hắn đáp lại một câu: "Vậy còn sức khỏe của con thì sao? Em hành mình cũng muốn hành luôn con của chúng ta?"
Cô phồng má, có chút bực bội rồi đây, "Đã bảo không sao! Lẽ nào dựa vào thế lực của anh cũng không đủ để mời một bác sĩ nào khác đến tận nhà?"
Hạc Cảnh Thần lần này không trả lời, hắn chăm chăm suy nghĩ một chút rồi đột nhiên thở ra một hơi, "Đành tuỳ em vậy! Ngồi yên đó, tôi đi làm giấy xuất viện!"
Ôi trời cứ như có một thứ phép màu cứu rỗi cô khỏi nơi tràn ngập không khí ngột ngạt này vậy.
Cô vui quá mém nhảy cẫng lên thì thấy hắn nhướng mày nên thôi.
"Anh mau đi đi, chồng!"
Bảo Nguyệt Độc Thất mồm miệng cấm có sai!
...
Hạc Cảnh Thần đi làm thủ tục xuất viện một chút thì quay lại.
Lúc trở về phòng đã thấy Nguyệt Độc Thất sửa soạn đàng hoàng, dây nhợ dùng để truyền nước cho cô cũng đã được y tá tháo ra từ lúc nào không hay.
Thấy hắn cô còn quay sang cười tươi một cái.
"Em sẵn sàng rồi!"
"Ha!" Hạc Cảnh Thần nhếch môi cười rất kì lạ như thể đang chế giễu cô.
Không lâu sau thì hắn và cô đã yên vị trên chiếc xe hơi to lớn sẵn sàng khởi động.
Đi được nửa đường thì có người gọi đến cho hắn, đúng lúc điện thoại đang kết nối với chiếc màn hình nhỏ trên xe.
Hắn lấy tay ấn một nút nghe máy.
Từ đầu dây bên kia truyền lại giọng của một người đàn ông: "Thưa Hạc tổng, chuyện của Lâm giúp việc chúng tôi đã tra hỏi xong, bà ấy đã thừa nhận âm mưu bỏ thuốc độc vào ly của Hạc phu nhân để phá cái thai vẫn còn yếu của cô chủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!