Chương 39: Làm Loạn Ở Công Ty

Giọng nói này?

"Mẹ..."

Phó Từ ngẩn người khi thấy bà Phó đứng ngoài cửa, bà Hứa Tĩnh Anh bước vào, Nam Xuyên bị giật mình, khí thế cũng giảm đi phân nửa.

"Con chào mẹ..."

Nam Xuyên run rẩy cất tiếng chào.

Ánh mắt bà ta sắc lạnh quét qua người cô ta, bàn tay giơ lên không báo trước mà tát cho cô ta một nhát thật mạnh, Nam Xuyên đờ đẫn ôm lấy nửa bên má đỏ bừng.

Hứa Tĩnh Anh chỉ thẳng vào mặt Nam Xuyên quát.

"Hỗn láo! Dám ở công ty này gây chuyện, cô không coi gia quy của Phó gia ra cái gì nữa rồi phải không? Lại còn dám mở miệng gọi ta là mẹ?!"

"Mẹ... con không có.."

"Còn nói không có? Ở đây không phải là chỗ để hạng đàn bà như cô có thể tùy tiện nói gì thì nói!"

Nam Xuyên ấm ức, rõ ràng người dẫn phụ nữ về công ty ân ái là Phó Từ, thế mà Hứa Tĩnh Anh lại coi như không có chuyện gì xảy ra, còn nói rằng cô ta làm loạn trong công ty?

Hứa Tĩnh Anh trước giờ luôn lạnh nhạt với Nam Xuyên, cho dù cô ta có tìm mọi cách lấy lòng bà ta đi chăng nữa thì trong lòng bà ta chỉ có định kiến bởi vì cô ta không phải là đại tiểu thư của nhà họ Nam, là con riêng của Nam Vĩ.

Nếu năm xưa không phải Nam Ngữ đột ngột bỏ đi thì bà ta còn lâu mới chấp nhận Nam Xuyên ở nhà họ Phó.

Hạ Lưu cười hả hê trong lòng, cứ tưởng bà ta sẽ đánh mình, nhưng không ngờ vị trí của Nam Xuyên ở nhà họ Phó cũng chả là cái đinh gì!

"Mẹ, con chỉ muốn biết tại sao Phó Từ lại đối xử với con như vậy? Con đang mang thai mà anh ấy ngang nhiên dẫn cô ta về!"

Cô ta chỉ vào Hạ Lưu đang nép vào lòng Phó Từ.

Hứa Tĩnh Anh đáp lạnh tanh

"Cô còn dám ở đây khua môi múa mép? Loại đàn bà không biết phép tắc như cô thì bị ngoại tình cũng đáng!"

"Mẹ, chẳng lẽ nhắm mắt làm ngơ coi như không có chuyện gì xảy ra thì mới gọi là biết phép tắc?"

Nam Xuyên dường như không nhịn được nói, mấy năm qua cô ta đã nhẫn nhịn rất nhiều rồi.

Hứa Tĩnh Anh tức giận, nghiêm mặt quát

"Đồ mất dạy! Cô còn dám ở đây trả treo với tôi sao? Chắc ở nhà cô không được ai dạy dỗ, đúng là đồ con hoang cùng với bà mẹ trơ trẽn của cô không khá lên được!"

"Đã sống dựa vào nhà họ Phó thì phải biết điều một chút, đừng có tưởng rằng mình là giun dế mà biến thành phượng hoàng!"

Cô ta bị chửi, gương mặt tái nhợt đi, bàn tay dưới váy nắm chặt đến nỗi móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay.

Hứa Tĩnh Anh dùng những lời lẽ cay độc nhất để mắng, Phó Từ cũng không lên tiếng bênh vực cô ta, anh ta chỉ là một thằng đàn ông trăng hoa, bám váy mẹ.

Tại sao? Tại sao cô ta lúc nào cũng bị khinh thường?! Còn Nam Ngữ cho dù bên ngoài có hư hỏng thì trong mắt bọn họ mãi mãi cô ta vẫn không thể nào bằng được?!

Chẳng lẽ cô ta muốn có một cuộc sống sung túc, hạnh phúc, điều đó khó đến thế sao?

Hứa Tĩnh Anh thấy Nam Xuyên cụp mắt xuống không nói năng được gì, càng lấn tới hơn.

"Nam Xuyên, cô đừng tưởng tôi không biết cô muốn lấy Phó Từ chỉ vì tiền, nếu năm xưa Nam Ngữ không bỏ đi thì cô cũng đừng hòng bước vào đây nửa bước..."

Lời nói của bà ta như nhát búa đập mạnh vào trong đầu cô ta, lại là con ả Nam Ngữ...!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!