Chương 37: Tôi Sẽ Bảo Vệ Em

Xe dừng lại trước cửa bệnh viện, Nam Ngữ mơ màng nhìn anh, đôi môi cô bị hôn đến sưng mọng rồi mà vẫn sán đến anh cọ cọ.

Mộ Hàn kìm nén dục vọng đang dần nổi lên mà bế cô đi vào bệnh viện, cô lúc này y như một con sam bám lấy anh, còn dùng ngón tay trêu chọc đôi môi anh.

Miệng nhỏ không ngừng dùng lời lẽ kích thích anh hơn

"Anh đẹp trai nè... ai cho anh hôn tôi vậy hả? Nếu anh đã hôn tôi thì phải chịu trách nhiệm với tôi đấy nhé..."

"Là em đã kích thích tôi trước."

"Anh không muốn chịu trách nhiệm với tôi à?"

Vẻ mặt Nam Ngữ ấm ức càng đáng yêu.

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Mộ Hàn nhìn cô bằng ánh mắt đen sâu thẳm.

"Thế còn được."

Nghe anh nói thế cô mới nở nụ cười.

"Nhưng mà... anh đưa tôi đi đâu vậy, tôi không muốn ở bệnh viện đâu."

Cô hoang mang nắm chặt lấy áo anh.

Nam Ngữ không thích bệnh viện một chút nào, bởi vì ở nơi đó mẹ cô đã bỏ cô mà đi, cô còn suýt chết khi sinh ra Gia Kỳ.

"Ngoan nào..."

Mộ Hàn thấy cô sợ hãi, bèn dịu dàng vuốt tóc cô.

Nam Ngữ vùi đầu vào lòng anh, biểu hiện đáng yêu dựa dẫm đó khiến cho trái tim anh bất giác trật đi một nhịp.

Nhưng lại nghĩ tới lúc nãy khi cô nằm dưới thân tên Phó Từ kia, trong lòng liền bực bội, nếu lúc đó anh không đến kịp thì cô chẳng phải sẽ bị cưỡng hiếp hay sao?

"Thư ký Lưu."

Anh bỗng cất tiếng, thư ký Lưu lúc nào cũng đi theo sau anh, giữ một khoảng cách nhất định.

"Mộ tổng có gì phân phó ạ?"

"Sắp xếp cho cái tên kia một người phụ nữ, sau đó quay lại toàn bộ cho tôi."

Thư ký Lưu hiểu ngay, vô cùng chuyên nghiệp đáp "Vâng."

Ham muốn người phụ nữ của anh? Anh sẽ cho hắn nếm mùi khi động đến cô là như thế nào.

Mộ Hàn bế cô đi gặp bác sĩ nhưng Nam Ngữ lại cứng đầu không muốn rời xa anh, bác sĩ hết cách đành tiêm cho cô một liều thuốc ngủ.

Nhìn gương mặt cô an yên nằm trên giường bệnh, anh lại muốn đánh đòn cô một trận vì cái tội dám đi khách sạn với người đàn ông khác.

Anh định bỏ cô lại trong bệnh viện, nhưng đi đến cửa rồi lại không nỡ, thế là lại sai người để ý trông nom cô.

Sáng hôm sau, Nam Ngữ ngủ một giấc thật ngon đến gần xế trưa mới tỉnh lại.

Cô chậm rãi mở mắt nhìn thấy trần nhà trắng xóa, mùi thuốc khử trùng nồng nặc bên mũi.

Đại não đơ mất mấy giây mới hoạt động lại, cô giật mình ngồi bật dậy, cúi xuống sờ sờ quần áo trên người, không phải chứ? Cô đang mặc quần áo bệnh nhân, chẳng lẽ tối hôm qua cô đã thật sự quan hệ với tên khốn Phó Từ kia??

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!