Nam Ngữ không hề biết là Mộ Hàn cũng biết chuyện, hơn nữa người bán đứng cô còn là cậu con trai đáng yêu Gia Kỳ, cô đứng trước cửa phòng khách sạn, hít sâu một hơi rồi mới nhấn chuông.
Tiếng chuông vừa vang lên, chưa đầy mười giây cánh cửa đã mở ra.
Vừa nhìn thấy Nam Ngữ, ánh mắt Phó Từ đã thay đổi, dục vọng ánh lên trong mắt anh ta không che giấu dừng lại ở phần ngực đầy đặn phập phồng sau lớp vải, sau đó lại di chuyển xuống đôi chân dài thon mịn nõn nà, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của cô.
Trong đầu cô có suy nghĩ muốn chọc mù hai con mắt bẩn thỉu đó của anh ta ngay lập tức, Phó Từ nở nụ cười đắc ý nói với cô.
"Bạn gái cũ, cô đúng là rất đúng giờ đấy nhỉ."
Anh ta đứng sang một bên làm động tác mời
"Vào đi."
Cô lườm anh ta một cái rồi đi vào, lúc đi qua Phó Từ còn hít sâu mùi hương trên người cô giống như rất thèm thuồng, Nam Ngữ bèn nổi da gà.
"Phó Từ, tôi đã đến đây theo đúng ý anh rồi, quyển nhật ký của tôi đâu?"
Anh ta nhếch môi cười, ấn cô xuống ngồi xuống ghế sofa nhưng cô phản kháng, anh ta nhún vai, tự mình ngồi xuống trước mặt cô, hai chân vắt chéo, sau đó mới thản nhiên nói.
"Nam Ngữ à, cô vội vàng thế làm gì, chúng ta hàn huyên tâm sự một lát đi.
"Tôi chẳng có chuyện gì để nói với anh cả!"
Anh ta bị ảo tưởng hay sao? Hàn huyên? Nam Ngữ thầm cười khẩy, đúng là tên điên mà.
"Mau giao nhật ký của tôi ra đây!"
Phó Từ cười haha.
"Cái bản tính kiêu căng ngạo mạn đó của cô bao năm qua vẫn không thay đổi nhỉ? Cô nên biết bản thân của mình bây giờ ở đâu rồi hẵng mở miệng nói chuyện đi."
Ánh mắt của anh ta quét qua cơ thể cô một lần nữa, còn liếm môi một cái, Nam Ngữ nắm chặt tay thành nắm đấm, nhịn xuống, nghiến răng hỏi.
"Anh muốn gì?"
"Trước tiên là ngồi xuống đi, uống rượu tâm sự với tôi nào…"
Phó Từ chỉ vào chỗ bên cạnh mình.
"Phó Từ, bây giờ chúng ta chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa, năm xưa anh lên giường với Nam Xuyên trong khi anh nói yêu tôi, chuyện đó tôi có nên tính toán với anh không?"
Nhắc lại chuyện cũ, anh ta lại thấy hối hận vì thực ra anh ta không hề thích Nam Xuyên, khi đó là tại cô ta dỗ ngon ngọt nên anh ta mới qua lại với cô ta.
"Nam Ngữ, cô làm như năm xưa chỉ có mình tôi có lỗi với cô hay sao? Thế còn việc tôi cung phụng cô rồi cô lên giường với thằng khác thì sao? Cô luôn miệng nói rằng không muốn ai động vào mình, thế mà nháy mắt đã đi lăng loàn với thằng đàn ông khác."
Cô không thể nào nghe thêm cái giọng điệu bẩn thỉu này của anh ta nữa, anh ta không nhận lỗi về mình, cũng chẳng bao giờ thừa nhận rằng mình sai.
"Lúc đó anh không tin tôi, tôi nói Nam Xuyên đã bỏ thuốc tôi, anh đi tin cô ta rồi bênh vực cô ta.
Sao? bây giờ lại chán cô ta, muốn quay lại với tôi à?"
Phó Từ cười khẩy, nghĩ là cô đang biện minh, chỉ vào ly rượu ở trên bàn nói
"Nam Ngữ, nếu cô uống hết ly rượu này thì xem như mọi chuyện tôi sẽ xí xóa."
Cô không muốn dây dưa với anh ta thêm nữa, thế là không nghĩ ngợi gì cầm ly rượu uống cạn, trong khi đó nụ cười gian xảo chậm rãi lan ra trên khuôn mặt của Phó Từ.
"Được rồi chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!