Trực thăng đáp xuống một mảnh đất bằng phẳng, chủ tịch huyện thay mặt tất cả người dân cùng cảm ơn đội cứu hộ và Mộ Hàn.
Nam Ngữ lúc này mới thấy tay anh bị thương, cô liền chạy đi hỏi đồ cứu thương để sơ cứu cho anh.
Cô ôm chắc hộp cứu thương trong lòng, lại chạy về bên cạnh anh, vì quá vội vã nên không may vấp phải hòn đá, suýt chút nữa thì ngã, may mà anh nhanh nhẹn đỡ lấy.
"Từ từ thôi... anh không sao..."
Mộ Hàn khẽ nhéo yêu vào má cô, Nam Ngữ lo lắng nắm tay anh ngồi xuống ghế, cô nhìn vết thương dài trên cánh tay anh còn đang rớm máu, trong lòng xót xa không ngừng.
Động tác vô cùng nhẹ nhàng, còn thổi thổi cho anh, Mộ Hàn choàng cánh tay còn lại qua lưng ghế cô, ngồi sát vào gần hơn, hơi thở từ anh phả vào tai cô lại làm cho hai gò má cô đỏ bừng.
Nam Ngữ vừa lo vừa ngại.
khẽ ngước mặt lên hỏi anh
"Đau không anh..."
Bất ngờ hai đôi môi gần như sắp chạm vào nhau, yết hầu anh khẽ chuyển động, Nam Ngữ lại hơi lùi người ra kéo giãn khoảng cách, Mộ Hàn cười cười di chuyển bàn tay xuống ôm lấy eo cô, bờ môi nóng bỏng chạm vào gò má mềm mại, ái muội nói.
"Anh đau ở chỗ khác...".
ngôn tình ngược
Nam Ngữ hoảng hốt
"Chỗ nào?"
Anh nhìn sâu vào mắt cô, mỉm cười không đáp.
Nam Ngữ sững người vài giây, sau đó thẹn mà quá mắng anh
"Lưu manh!"
Mộ Hàn bật cười sảng khoái, Nam Ngữ thấy anh còn có tâm trạng để giỡn thì cô cũng mừng, cô chỉ sợ anh bị thương ở đâu đó mà giấu cô.
"Chúng ta về nhà thôi, anh có chuyện muốn nói với em."
Mộ Hàn đột nhiên trở nên nghiêm túc, Nam Ngữ bây giờ vì lo cho anh nên lập tức đồng ý, trước lúc đi cùng Mộ Hàn, cô chạy ra nói với Hàn Mạt một tiếng.
"Hàn biên tập... tôi xin phép về trước được không? Mộ Hàn, tôi lo cho anh ấy..."
Hàn Mạt thấy cô khó xử, ngược lại vô cùng thoải mái mà vỗ vai cô.
"Được rồi, Nam Ngữ, cô đi đi.
Hôm nay cô đã làm rất tốt, cảm ơn cô."
"Cảm ơn chị."
Nam Ngữ lại chạy về phía anh, tất cả nhân viên của đài nhìn thấy Mộ Hàn và Nam Ngữ dành tình cảm cho nhau trong khoảnh khắc sinh tử, bọn họ không còn dè bỉu hay nói xấu cô nữa.
Trực thăng Mộ gia cất cánh, Nam Ngữ và Mộ Hàn trở về Mộ gia, vừa xuống tới nơi, anh đã bế thốc cô lên.
Quản gia nhìn thấy bộ dạng hai người lấm lem bùn đất, ở tay anh còn băng bó.
ông ta lo lắng chạy tới, hối hả hỏi.
"Thiếu gia và tiểu thư bị làm sao thế này?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!