Sau khi mọi người biết Hoắc Duẫn Hạo có một cô em gái thì đều rất tò mò, phấn khích, muốn nhìn xem em gái của Hoắc thiếu gia như thế nào. Từ trước đến nay ai cũng biết hội trưởng hội học sinh là con một, là cháu đích tôn của nhà họ Hoắc, tương lai sẽ được thừa kế cả một tập đoàn lớn!
"Cho nên, tôi quyết định sẽ theo đuổi em gái của Hoắc Duẫn Hạo! Tôi muốn làm con rể của Hoắc gia!" Bí thư của hội học sinh kêu gào, tên này cũng là tên bị Duẫn Hạo cho một cước vì cái tội dám mơ tưởng đến em gái anh.
Hắn nhân lúc Hoắc Duẫn Hạo không có ở đây thì cười khà khà nói với ba người trong hội:
"Các người hãy chờ xem! Rồi ông đây sẽ giàu nhanh thôi!"
"Cậu ta làm như nhà cậu ta nghèo lắm vậy?"
"Tên thần kinh, lát nữa tôi nói cho Duẫn Hạo biết mới được."
"Đi thôi đi thôi, kệ cậu ta."
Mọi người đều nhanh chân giải tán, sau đó thì chỉ còn lại một mình tên bí thư trong phòng, hắn gãi gãi tóc, chỉ định trêu một tí mà mọi người chẳng hưởng ứng gì cả. Nhưng có một điều mà hắn chắc chắn, đám học sinh này cũng muốn biết em gái Hoắc Duẫn Hạo là người như thế nào.
Kết quả có thể nghĩ, ngày hôm sau, ngoại trừ hội trưởng và phó hội trưởng thì cả đám người của hội học sinh đều núp ở gần cổng ra vào, muốn nhìn xem em gái của Hoắc Duẫn Hạo tròn méo ra sao.
Bí thư hỏi:
"Các cậu đoán xem cô ấy có đi học cùng với Duẫn Hạo không?"
"Chắc là có."
Bọn họ đã điều tra được em gái của hội trưởng chuyển đến trường này, nên ngồi chồm hổm ở cổng trường chờ xem.
Nhưng để cho họ thất vọng là chờ cả nửa buổi sáng thì chỉ thấy Hoắc Duẫn Hạo một mình xuống khỏi xe. Anh không phải kẻ điên, anh đâu dám đưa em gái đi học cùng mình. Phải biết ở trường này anh nổi tiếng đến mức nào, không ai không biết anh, để Diệp Liên xuất hiện cùng với anh chẳng khác nào khiến cô ấy trở thành tâm điểm của sự chú ý!
Diệp Liên được chú Nhị Bình đưa đến trường trong tâm trạng hồi hộp. Cô mặc quần áo bình thường không quá nổi bật, tóc cột gọn sau đầu, cũng không trang điểm như một số bạn học khác mà chỉ tô son dưỡng. Để chắc rằng cô không trở nên nổi bật, Hoắc Duẫn Hạo còn nghiêm khắc dặn cô ở trên trường không được nhắc tên anh.
"Vậy là ước mơ được hội trưởng hội học sinh bảo kê của mình tan tành rồi." Diệp Liên khóc ròng.
Sau khi đến lớp, giáo viên giới thiệu sơ với mọi người về Diệp Liên rồi cho cô ngồi ở vị trí trống ở cuối lớp. Không có ai chú ý đến học sinh mới như cô cả, bởi vì nơi này thỉnh thoảng vẫn có học sinh chuyển ra chuyển vào, hơn nữa cô còn quá là bình thường! Nếu cô là tiểu thư nhà nào đó, có lẽ họ sẽ chịu khó quan tâm.
Ngồi xuống, lấy sách vở ra, Diệp Liên hào hứng làm quen với bạn cùng bàn, thấp giọng nói với hắn:
"Xin chào."
Người đang nằm bẹp trên bàn ngẩng đầu lên, lúc này Diệp Liên mới phát hiện đó là một chàng trai rất tuấn tú, đôi mắt hoa đào dịu dàng, mũi rất cao, da trắng, môi hơi mỏng một chút. Hắn ta xoa mái tóc rối bù của mình, ghét bỏ nói:
"Con nhà quê."
Hự, Diệp Liên đã biết trước cô sẽ không được chào đón, nhưng câu nói này gây sát thương cao quá.
Ngày đầu đi học trôi qua trong yên bình, chỉ là Diệp Liên vẫn chưa kết bạn được với ai hết. Về đến nhà, cô chạy đi tìm Duẫn Hạo kể cho anh nghe một ngày của cô.
Hoắc Duẫn Hạo một tay lướt mail, một tay xoa xoa tóc của cô:
"Ngoan lắm, dần dần em sẽ thích nghi được thôi, nếu có chuyện gì thì nhắn tin cho anh. Nhớ là đừng để lộ chuyện em là em gái anh cho người khác biết, trừ khi bị ai đó dồn vào đường cùng."
"Dồn vào đường cùng là như thế nào?" Diệp Liên không hiểu, nằm ở trên giường của Duẫn Hạo chống cằm nhìn anh.
Hai người tối nào cũng nằm trên giường tâm sự như vậy, giống như lúc còn nhỏ.
Hoắc Duẫn Hạo cười nói:
"Ví dụ như có người bắt nạt em, muốn đánh em chẳng hạn."
Nhưng anh nghĩ sẽ không xảy ra đâu, vì anh luôn cho người theo bảo vệ con bé. Chú Nhị Bình đó, vừa được cho vào làm bảo an của trường rồi. Anh xin cha mãi, ông ấy mới chịu nói với hiệu trưởng cho chú ấy đi cửa sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!