Chương 47: Ghê tởm

Khi Diệp Liên tỉnh dậy, cô phát hiện toàn thân của mình mệt mỏi không chịu nổi. Cô nhớ như in cảm giác ghê tởm mà bàn tay của người đàn ông kia để lại trên thân thể mình, vừa mở mắt, cô liền muốn nôn. Cô co người ngồi trong góc tối, run bần bật ôm lấy hai vai.

Đó không phải sự thật, chắc chắn là cô đã gặp ảo giác.

"Ảo giác, là ảo giác, là ảo giác, chắc chắn là ảo giác."

Cô cắm sâu móng tay vào trong da thịt, hy vọng sự đau đớn sẽ làm cô tỉnh lại khỏi cơn ác mộng kinh hoàng này, nhưng tất cả những gì cô cảm nhận được là sự kinh tởm, kinh tởm chính cô.

Diệp Liên bật khóc nức nở, cô không quan tâm mình đang ở đâu, cô chỉ nghĩ đến việc bản thân đã bị người khác chạm vào. Cô co rúc, sợ hãi, bất lực trong góc phòng ẩm ướt, nước mắt trào lên tràn ra ngoài. Cô đã bị người đàn ông kia chạm vào, cho dù là lúc thần trí mơ hồ, nhưng cô có thể nhớ được hình ảnh ông ta trần truồng ở trên thân mình.

Cô cắn chặt môi đến bật máu, khóc không thành tiếng, cả người chật vật không chịu nổi. Tóc rối tung, áo quần không chỉnh tề, hơn nữa toàn thân đều có cảm giác rất đau, rất mệt.

Diệp Liên có ý nghĩ muốn chết.

Cô muốn tự kết liễu bản thân để không nhớ về những hình ảnh kinh khủng kia.

Cô run rẩy nhìn xung quanh, tìm kiếm thứ gì đó để tự sát. Là gì cũng được, một sợi dây thừng, một con dao, hay thứ gì đó có thể giúp cô giải thoát.

Diệp Liên lúc này mới phát hiện bên trong căn phòng tối tăm ẩm thấp còn có một vài người khác, ai nấy cũng ngồi thu mình một góc, không nói chuyện. Cả đám đều là những thiếu nữ chân yếu tay mềm giống như cô.

Thấy Diệp Liên ngẩng đầu nhìn, một chị gái tóc ngắn trong đó lạnh lùng liếc qua cô rồi nói:

"Muốn chết?"

Diệp Liên nghe được câu này thì sững lại, sau đó òa khóc mà gật đầu. Chị gái kia lại nói:

"Trong căn phòng này không có gì có thể giết cô được, cô có thể thử đập đầu vào tường, nhưng với lực của cô thì trăm phần trăm rất khó mà chết được, chỉ làm bản thân đau đớn thêm thôi."

Diệp Liên không nói chuyện, chỉ giữ chặt bộ váy xộc xệch trên thân và không ngừng run rẩy, tinh thần của cô cực kỳ không ổn định, lúc này chỉ có một ý nghĩ là chết đi để không còn thấy bản thân bẩn thỉu.

Chị gái kia lại nói:

"Chết rồi không giải quyết được vấn đề đâu, cô phải trân trọng mạng sống của mình."

Diệp Liên vừa sợ vừa giận, run lẩy bẩy nói: "Chị không hiểu, chị không hiểu, chị không hiểu được!"

"Tôi hiểu." Chị gái kia nói. "Tổng cộng có bốn người giống như cô, vừa tỉnh dậy đã đòi chết đòi sống, nhưng vô dụng thôi."

Mấy cô gái bên cạnh ánh mắt vô hồn ngồi thu mình giống như Diệp Liên, nhưng không giống như cô, họ không có ý nghĩ muốn chết.

Diệp Liên không hiểu, cô nhìn người con gái kia để mong được một lời giải đáp.

"Đây là tàu buôn, hầu hết mọi người ở đây đều là bị bắt cóc đến, cũng có người bị lừa gạt, gia đình nhận tiền rồi để họ đi theo đám buôn người." Chị gái nói lại một lần lời đã nói với người khác. "Cô muốn chết? Cô không nghĩ đến những người thân của mình à?"

Không chết đi thì có thể thế nào, mang tấm thân dơ bẩn này trở về gặp gia đình sao? Diệp Liên bật cười, nụ cười thê lương như chẳng còn hy vọng gì vào tương lai nữa.

Bên trong căn phòng tối chỉ còn lại tiếng nức nở của một vài cô gái và tiếng thở dài của chị gái tóc ngắn.

Thời gian như một bàn tay vô hình bóp lấy cổ Diệp Liên, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều khiến cô nghẹt thở, đau đớn. Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang run lên rất khẽ của mình, vòng tay đính ngọc lục bảo mà Duẫn Hạo tặng cô đã bị người khác lấy đi, chỉ còn lại chiếc vòng thủ công cũ kỹ màu xanh nhạt. Trước mặt cô hiện lên khuôn mặt tươi cười của Duẫn Hạo, cô nhớ cha mẹ Diệp, nhớ mẹ Tiêu, chú Tư Thần, chú Nhị Bình và cả Lập Trì, quản gia, dì giúp việc hiền hậu.

Nếu cô không còn trên đời này nữa, họ sẽ rất đau lòng phải không? Nhưng, họ yêu thương cô như vậy, chắc chắn sẽ hiểu cho quyết định của cô mà?

Diệp Liên rơi vào đường cùng, cô không biết phải làm gì tiếp theo, có lẽ cô nên kết liễu bản thân rồi kiếp sau tạ lỗi với gia đình. Cô chẳng thể sống nổi nữa, cô thấy bản thân thật kinh tởm…

Mọi người ở đây đều đang tuyệt vọng, sợ hãi, bất lực trước những kẻ buôn người chuyên nghiệp. Dưới hầm tàu ẩm thấp điều kiện không được tốt, một vài người đã bị say sóng và nôn ọe, mùi hôi thối bốc lên càng khiến nơi này trở nên khủng khiếp.

Diệp Liên ôm chặt lấy đầu mình, cô đang đấu tranh, đấu tranh giữa việc tự sát và tiếp tục sống. Cô muốn gặp lại gia đình, cô nhớ họ, nhưng cô lại không dám mang tấm thân này trở về nữa. Cô phải làm sao mới tốt đây? Cô khóc sưng cả mắt, từ trên xuống dưới không chỗ nào không nhếch nhác.

Không biết qua bao lâu, Diệp Liên nặng nề chìm vào giấc ngủ, đầu óc choáng váng bị bọn buôn người lôi ra khỏi tầng hầm. Ánh sáng bên ngoài quá chói mắt, cả đám người đều đưa tay che mặt lại, sau đó mới dám he hé mắt nhìn ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!