Diệp Liên thật cẩn thận quấn băng vải quanh tay của Duẫn Hạo, bởi vì kỹ thuật không được tốt lắm nên sau một lúc loay hoay, bàn tay năm ngón thon dài xinh đẹp của anh bị quán thành một cục bông to đùng.
"…"
Duẫn Hạo không biết nên nói gì, khen con bé rất khéo tay có được không nhỉ?
"Em xin lỗi." Diệp Liên ngượng chín mặt khi nhìn thành quả của mình.
"Không sao, nhưng thế này thì anh rất khó cử động, chỉ có thể dùng một bên tay. Anh đang nghĩ đến lúc ăn cơm phải làm sao, muốn rót nước cũng khó."
"Anh có thể nhờ người giúp việc mà?" Diệp Liên khó hiểu nhìn anh.
"Nhưng anh không muốn để họ thấy anh trong bộ dạng này, rất mất mặt."
Duẫn Hạo cụp mí mắt xuống, hàng mi dài khẽ run lên.
Suy cho cùng anh bị thương cũng là do cô, Diệp Liên nghĩ bản thân nên có trách nhiệm chăm sóc anh nên giơ tay lên:
"Vậy có em ở đây, anh cần thì cứ gọi."
"Em không đi chơi à?" Duẫn Hạo lắc đầu. "Em cứ đi đi, mặc dù hơi khó khăn nhưng anh nghĩ mình sẽ tự lo cho bản thân được."
Bấy giờ Diệp Liên mới sực nhớ mình đã hẹn với Lập Trì đi chơi, nhưng cô… cô không thể để Duẫn Hạo chịu khổ được. Cô lấy điện thoại ra, chần chờ mãi mới nhắn tin báo với hắn là hiện tại có việc đột xuất.
Lập Trì thay quần áo xong thì nhận được tin của cô, hắn hơi chau mày, nhưng không thể làm gì hơn là đổi ngày hẹn.
Màn hình điện thoại xuất hiện lời nhắn của Lập Trì, Diệp Liên sợ Duẫn Hạo đọc được nên nghiêng điện thoại sang một bên rồi mới nhìn xem. May quá, hắn không giận cô.
Diệp Liên nói với Duẫn Hạo:
"Em báo với bạn rồi, hôm nay em sẽ không ra ngoài, em ở lại với anh."
Cứ như vậy, bé ngoan Liên Liên bị anh trai đáng kính của mình lừa đẹp. Cả ngày hôm đó cô đều ở cạnh anh, đi qua đi lại, nằm trên giường nghịch điện thoại, thỉnh thoảng nói đôi ba câu với anh cho đỡ nhàm chán.
Nằm một lát, Duẫn Hạo gọi: "Anh muốn uống nước."
"Đợi em chút!" Diệp Liên nghe vậy lập tức bật dậy, nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
Người giúp việc ở bên ngoài thấy Diệp Liên xuống bếp tìm gì đó thì hỏi:
"Cháu xuống đây làm gì thế?"
"Cháu muốn làm nước cho anh Duẫn Hạo."
Diệp Liên nói xong tự mình loay hoay trong bếp, lát sau đã hoàn thành một ly nước ép cam ngon tuyệt vời và mang vào phòng cho anh. Người bên trong đã chờ rất lâu mới thấy cô quay lại, anh cười bất lực:
"Em thật là, chỉ cần lấy nước lọc thôi mà, sao phải lấy nước cam thế?"
"Em thấy nước cam ngon."
Được rồi, bởi vì bản thân thấy nước cam ngon nên cũng muốn cho anh uống nước cam? Duẫn Hạo chịu thua cách nghĩ đặc biệt này của cô.
Khi Diệp Liên dùng hai tay cẩn thận nâng ly nước cam lên cho anh, anh thấy được đôi mắt trông đợi của cô, trông đợi cái gì? Lời khen từ anh à?
Anh cầm lấy ống hút uống thử một chút, sau đó gật gù nói:
"Ngon lắm."
"Em đã nói mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!