Chương 10: Là em gái?

"Cảm nhận?"

"Ừm."

Hoắc Duẫn Hạo lắp bắp hồi lâu mới đáp:

"Con bé rất dễ thương, nhìn muốn bảo vệ, che chở, giống… một em thỏ đáng yêu?"

Hóa ra anh nghĩ như thế này về em gái mình à?

"Nếu chỉ là vậy thì được rồi, mẹ không hỏi nữa, nhưng mẹ hy vọng con đừng làm tổn thương Diệp Liên." Tiêu Linh nghĩ đến mối quan hệ phức tạp của hai đứa là lại thấy đau đầu.

Hoắc Duẫn Hạo rất chắc chắn mà nói:

"Con sẽ không làm thế."

Trước khi để con trai trở về phòng, Tiêu Linh để lại một câu:

"Con phải xác định rõ ràng, Diệp Liên rốt cuộc là em gái con, hay là một cô gái thật sự. Mẹ nhắc lại một lần nữa, đừng làm tổn thương con bé."

Câu nói này khiến Hoắc Duẫn Hạo suy nghĩ mãi đến nửa đêm, thậm chí là hôm sau, anh vẫn không cách nào đẩy nó ra khỏi đầu được. Anh không biết tương lai thế nào, nhưng anh có thể chắc rằng mình xem Diệp Liên là em gái.

Hoắc Duẫn Hạo mang theo tâm trạng rối bời đi học, lúc lên lớp chẳng thể nào tập trung nổi.

Phương Ngọc nhìn thấy bộ dạng này của anh, trong lòng thấp thỏm vô cùng. Con trai tuổi này rất dễ bị rung động, nói không chừng Duẫn Hạo đang để ý cô gái nào đó. Cô đưa cho anh một chai nước tăng lực rồi nói:

"Mệt mỏi quá thì nên nghỉ ngơi đi."

"Không sao. Cảm ơn cậu."

Hoắc Duẫn Hạo vừa mới nhận chai nước kia thì nghe Phương Ngọc hỏi:

"Diệp Liên là người quen của cậu à?"

Con người của Hoắc Duẫn Hạo hơi co rụt một chút, anh đặt chai nước lên bàn, âm trầm nhìn Phương Ngọc:

"Các người điều tra em ấy?"

"Em ấy? Cách xưng hô này nghe thân thiết thật đó, tôi chỉ tò mò thôi mà, cậu giận hả?" Phương Ngọc tỏ vẻ oan ức.

"Tôi hỏi cô, có phải cô đã điều tra về em ấy không?"

Vẻ mặt của Hoắc Duẫn Hạo lúc này không hiền hòa dễ chịu như bình thường mà mang theo chút lạnh lùng, giống như cha của anh, khi giận lên rất đáng sợ. Phương Ngọc lập tức đứng đắn hơn:

"Không có, do hôm qua cậu cứ nhìn cô ta nên…"

"Phương Ngọc, cô không nên nói dối trước mặt tôi." Hoắc Duẫn Hạo nheo mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của đối phương.

Mặc dù chỉ mới vừa qua tuổi mười bảy thôi, nhưng kinh nghiệm nhìn mặt người khác của Hoắc Duẫn Hạo là được rèn dũa từ khi còn nhỏ đến giờ. Đừng nói là Phương Ngọc, những người gạo cội nói dối trước mặt anh cũng có thể bị anh phát hiện ra, trực giác của anh rất kinh khủng.

"Xin lỗi, thật sự chỉ là tò mò thôi." Phương Ngọc nghiêm túc nhìn về phía thiếu niên đối diện.

Hoắc Duẫn Hạo lập tức nở nụ cười:

"Tôi cũng chỉ đùa thôi. Diệp Liên là em gái của tôi."

Đổi mặt còn nhanh hơn lật sách, đây là khả năng trời ban của Hoắc gia các người à? Em gái? Theo như Phương Ngọc biết thì Hoắc gia làm gì có họ hàng bà con ở độ tuổi này, mà còn họ Diệp nữa. Tất cả những gì cô biết là Diệp Liên được người của Hoắc gia đưa vào trường này.

"Em gái họ hàng à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!