Mấy tiếng sau đó, não cô vẫn chưa kịp hoạt động. Đang còn sợ bị đuổi việc thì một hạnh phúc khác lại tới bất ngờ. Anh vừa bảo với em gái của anh là cô là chị dâu? Cái này đúng là quá bất ngờ rồi. Có phải anh xem cô là vợ rồi không? Không phải chứ hạnh phúc này đến thật là quá bất ngờ.
Bây giờ cô nên đặt váy cưới ở đâu nhỉ? Từ giờ phải ăn ít lại để còn giữ dáng, rồi cô sẽ trở thành người phụ nữ xinh đẹp nhất trần gian. Ôi nghĩ đến mấy cái kia thì đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Rồi sau đó cô và anh sẽ về chúng một nhà, hai người sẽ sinh thêm thật nhiều đứa con.
Nên sinh mấy đứa nhỉ? Một trái một gái hay là hai trái một gái. Thôi thế nào cũng được, chỉ cần anh ấy tình nguyện thì có bảo mình để mười đứa con cô cũng mãn nguyện. Phải về tìm chỗ nào in thiệp cưới đẹp đẹp mới được, rồi tìm chỗ nghỉ tuần trăng mặt nữa chứ.
Cô đang chìm đắm trong giấc mộng, đang ở đỉnh cao của sự hạnh phúc thì bị một câu nói của anh làm cô rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
"Cô đừng có hiểm lầm, tôi không phải là có ý với cô đâu. Chỉ là mẹ tôi cứ lo tôi không lấy vợ nên mới bảo em gái tôi tới công ty dò xét xem thử có ai không đấy. Nhưng mà lúc nãy cô diễn rất tốt, không làm diễn viên thì đúng là hơi phí."
Giọng điệu của anh nói nhẹ bình thản như không có gì, cô đen mặt nhìn anh, bảo sao anh dễ đổ như thế ai dè anh là lấy cô ra làm bia đỡ đạn. Cô bây giờ không biết nên khóc hay nên cười.
Cô còn đang đứng thất thần thì lại nghe tiếng anh nói:
"Cô còn đứng đó làm gì không có ý định ra làm việc hay sao? Hay là còn cái gì chưa rõ, cần biết." Nếu anh đã hỏi như vậy thì cô cũng không ngần ngại.
Chẳng lẽ anh ế
"tới mức mẹ sợ anh không lấy được vợ luôn hay sao? Cũng chưa từng yêu đương?" Hỏi cái này phải nói là rất vô duyên nhưng mà cô thật sự rất tò mò.
Anh đang làm việc nhưng cũng phải ngước mắt lên nhìn cô.
Tôi không phải là ế
"mà là theo chủ nghĩa độc thân. Tôi không phải cô. Tôi nghĩ chỉ cần tôi thích thì chắc không ai từ chối đâu nhỉ, đâu có như cô dù cho cũng không ai lấy." Bị anh đả kích nặng nề cô giữ một tâm trạng chó cắn đi ra khỏi phòng làm việc.
Thế là sáng hôm đó cô gặp ai không vừa mắt thì lại nổi cáu không lý do.
Chiều hôm đó cô nhận điện thoại của mẹ, mẹ cô bảo chiều nay có chút việc nên bảo cô đi đón Hạ Nhi, vì hôm nay cô phải ở lại tăng ca đây chính là hình phạt anh dành cho cô hôm nay, không muốn tăng ca cũng phải tăng ca. Cô chỉ đành xin phép anh đón con xong trở lại công ty.
Cũng vì con bé ngày hôm nay chưa gặp anh nên nhất quyết không chịu về, cô đành đưa con đến ngay phòng làm việc.
Cô không biết rằng trong lúc cô đưa con bé đến công ty rồi đi vệ sinh thì mẹ anh lại tới. Thật sự phải miêu tả bộ dáng bà ấy lúc đó ra sao thì chỉ có thể nói mặt còn mừng hơn bắt được vàng. Từ phía cầu thang thì đã nghe thấy tiếng nói của bà ấy.
"Con trai, con trai. Ân Nhất à..." Anh còn đang ngồi trong phòng chơi với Hạ Nhi, nghe thấy tiếng hét thì trưng ra cái bộ mặt như đã biết trước. Một phút sau, cánh cửa phòng bị đạp tung. Thật sự cái này phải nói là bạo lực.
Bà hớt hảy chạy lại chỗ anh mà không để ý tới Hạ Nhi.
" Ân Nhất, con dâu của mẹ đâu. Cái thằng con này có người yêu rồi cũng không thông báo với mẹ một tiếng, làm bà già này lo gần chết. Cứ tưởng mày sẽ độc thân suốt đời chứ. Nhanh nhanh sắp xếp về ra mắt gia đình, chỉ cần con thích thì mẹ sẽ đồng ý chấp nhận hết.
Con nhanh nhanh lên không kẻo là con người ta chạy mất nữa thì không biết bao lâu mới có một người chịu hốt mày, nếu mà chạy thì chắc bà già này đột quỵ mất.
"Mẹ anh nói một tràng dài không hề nghỉ ngơi. Trên mặt anh thì không có biểu cảm gì, nhưng trên mặt Hạ Nhi là vô vàn biểu cảm. Cô bé ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt sau đó lay lay cái cánh tay anh hỏi:" Bố, bà này là ai vậy.
"Làm sao con bé không biết người này là mẹ của bố mình chỉ là Hạ Nhi muốn cho bà ấy nghe cái từ bố kia. Còn chưa kịp cho anh phản ứng thì mẹ của anh đã phản ứng trước đó rồi." Con vừa gọi gì?
Gọi chú này là gì. Bố ạ.
"Khi nghe xong câu trả lời của cô bé thì bà ấy mừng rỡ, bắt đầu nói lắp." Bà đây, bà là bà nội của con đây. Gọi.. gọi.. một tiếng bà đi. Ngoan. Bà. Huhu, cuối cùng tôi cũng có cháu bế rồi. Cái thằng ranh con này đừng nói người yêu ngay cả con cũng có rồi.
"Bà vừa nói vừa chạy lại ôm Hạ Nhi, làm Hạ Nhi giật bắn người ôm chặt lấy anh." Mẹ đừng có làm con bé giật mình. Bà xin lỗi, bà làm con giật mình phải không. Mẹ à, với lại...
"Anh còn chưa kịp nói xong thì, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra." Hạ Nhi, về nhà thôi bà ngoại đang chờ.
"Câu nói thì vô tình nhưng lại tạo nên một sự hiểm lầm không hề nhẹ." Mẹ, con muốn ở đây chơi thêm với bố nữa.
"Câu nói có vẻ vô tình nhưng thật ra lại rất cố ý. Bà ngơ ngác nhìn cô, cô thấy có khách trong phòng liền vội cúi đầu xin lỗi." Tôi xin lỗi, tôi không biết là..
"cô còn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy mẹ anh lên tiếng." Đây có phải con dâu của mẹ không? Không cần con nói bởi vì cháu của mẹ đã gọi con bé là mẹ rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!