Trần Tử Huyên cảm giác có một ánh mắt nóng rực đang dõi theo mình…
Cô bỗng dưng xoay người lại, vừa lúc sắc mặt cũng trở nên nặng nề.
"Sao cô lại ở đây?"
Trương Thiến Thiến và cô nhìn nhau, lời chất vấn vừa thốt ra miệng bén nhọn, tràn đầy vẻ bất mãn.
Trần Tử Huyên nghiến răng cười lạnh: "Hồ ly tinh giật chồng người ta còn dám xuất hiện giữa ban ngày ban mặt, không sợ bị trời phạt à!"
Tay phải Trương Thiến Thiến dắt theo một bé gái ba tuổi, ánh mắt đầy vẻ hung ác nhìn cô trừng trừng.
"Trần Tử Huyên, cô cho rằng mình là cái gì chứ? Cô sắp bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu rồi, cô đừng mơ chiếm mãi được cái vị trí mợ chủ nhà họ Triệu nữa…"1
Nói xong, Trương Thiến Thiến còn lớn tiếng cười nhạo: "Trần Tử Huyên, nói thật nhé, tôi thấy cô thật đáng thương.
Chồng cô vì muốn ly hôn với cô mà dâng cô lên giường người đàn ông khác.
Đêm đó thấy thế nào hả, có phải rất mất hồn luôn không…"
"Câm miệng!"
Trần Tử Huyên nghe thấy cô ta nhắc đến cái đêm mình ngủ cùng người đàn ông xa lạ, cảm xúc không khống chế được mà hét lên.
Trương Thiến Thiến cười càng đắc ý phách lối: "… Chậc chậc, thẹn quá hóa giận.
Tôi nghe Dịch Kiệt nói hai người kết hôn đã ba năm mà chạm đến cô anh ta cũng không tình nguyện chạm một cái.
Trần Tử Huyên, làm phụ nữ như cô đúng là thất bại.
Bây giờ người trong vòng đều nói cô gì mà gà mái không biết đẻ trứng…"
"Hôm nay Dịch Kiệt đưa tôi và con gái cùng nhau đến tham gia tiệc rượu nhà họ Nguyễn.
Anh ấy nói là, muốn giới thiệu thân phận của tôi và con gái với những nhà phú thương có tiếng khác trong vòng.
Tôi khuyên cô nên cút cho sớm đi, tránh để bị mất mặt."1
"Được! Vậy để tôi nhìn thử xem cuối cùng ai mới là người mất mặt!" Trần Tử Huyên nghiến răng trừng mắt nhìn cô ta.
"Trương Thiến Thiến, tôi cho cô biết, chỉ cần một ngày tôi và Triệu Dịch Kiệt không ly hôn thì thứ tình nhân và con hoang như cô và con gái cô sẽ một ngày không thể lộ ra ánh sáng được…"
Trương Thiến Thiến nghe thấy mấy chứ "tình nhân và con hoang", vẻ mặt cô ta lập tức trở nên dữ tợn.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, rít từng tiếng một âm trầm qua kẽ răng: "Trần Tử Huyên, mấy năm nay một mình tôi ở nước ngoài nuôi lớn con gái tôi là vì vị trí mợ chủ nhà họ Triệu ngày hôm nay.
Cô dám đối đầu với tôi thì tôi muốn cô phải hối hận!"
Một tiếng bốp vang lên--
Tiếng bốp này khiến khuôn mặt cô bé kia sưng đỏ, cơ thể bé nhỏ lảo đảo không đứng vững ngã về phía sau.
Người cô bé vừa lúc đụng phải chân bàn ở phía sau, đĩa sứ bày trên mặt bàn tiệc rơi choang choang xuống mặt sàn, mảnh sứ vỡ vụn văng khắp nơi.
Cô bé ngã sấp xuống, cánh tay bị mảnh sứ vụn cứa rách, lập tức chảy ra máu tươi…
Cô bé đau đến mức khóc òa lên.
Còn Trần Tử Huyên đứng như trời trồng nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt đầy kinh ngạc, không kịp phản ứng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!