Cầm di động lên rồi nhìn qua màn hình đang nhấp nháy, nét mặt Trần Tử Huyên có chút kinh ngạc.
Cô nhấn nút nghe, thoải mái nói: "Dì nhỏ." Giọng cô có chút tươi cười gọi một tiếng vào di động.
"Tử Huyên, hình như hôm nay tâm trạng con không tệ."
Cố Như Yên ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng thoải mái của cô, cười trêu chọc một câu: "Có phải Dịch Kiệt đưa con về nhà ăn cơm tối không?"
Nét mặt Trần Tử Huyên lập tức suy sụp và buồn bã, không biết nên nói với bà thế nào về chuyện đã xảy ra gần đây.
Cố Như Yên ở đầu dây bên kia có chút kích động, lập tức bổ sung thêm: "Tử Huyên, hôm nay dì đến một ngôi chùa gần đây xin thẻ xăm cho con.
Giải xăm ra nói con sẽ được gả cho một gia đình tốt, sau này không phải chịu khổ nữa..."
"Tuy có chút mê tín nhưng nghe vậy trong lòng dì cũng yên tâm hơn một chút.
Lúc trước dì đưa con rời khỏi nhà họ Trần đã khiến con chịu không ít cực khổ.
Lúc con nói muốn dùng tài sản mẹ con để lại để giúp Triệu Dịch Kiệt dì đã phản đối gay gắt nhưng bây giờ thấy con sống tốt, chỉ cần con hạnh phúc thì dì tin rằng chị dì ở trên trời thấy cũng sẽ vui mừng thay cho con..."
Con sống không được hạnh phúc
Trần Tử Huyên nghe Cố Như Yên nhắc tới người mẹ đã qua đời, hốc mắt bỗng đỏ bừng.
"Tử Huyên, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Đầu dây bên kia Cố Như Yên thấy cô im lặng lo lắng hỏi một câu.
"Không, không có việc gì!" Cô giả vờ cười, tùy tiện tìm một lời nói dối: "Gần đây con bị cảm."
Dì cô bị bệnh tim không thể chịu nổi kích thích, tạm thời cô không định nói chuyện cô đã ly hôn và mang thai với dì.
Cô lập tức đổi đề tài: "Dì nhỏ, có phải bên trại an dưỡng dùng một loại thuốc mới cho dì nên tết năm nay dì không thể về được không..."
"Gần đây nghe nói ở nước ngoài có một loại thuốc thích hợp với bệnh của dì, không biết trị liệu lần này có tốn kém không,.
Nhưng mà Tử Huyên à, con đừng lo cho dì, dù sao bệnh của dì cũng là bệnh cũ, không muốn liên lụy đến con."
"Có gì mà liên lụy.
Con chỉ còn một người thân là dì, dì đừng bỏ lại một mình con." Trần Tử Huyên nhớ đến chuyện trước đây bỗng có chút kích động.
Cố Như Yên im lặng một lát rồi nhỏ giọng hỏi: "Tử Huyên, con thật sự không định về lại nhà họ Trần sao..."
"Con đã cắt đứt liên lạc với họ nhiều năm rồi.
Không ai biết đến con, con cũng không thấy có gì lạ."
Cố Như Yên nghe thấy giọng điệu kiên quyết của cô, bà có chút xúc động và không biết làm sao.
"Thôi, đã qua cả rồi.
Sau này chúng ta không nhắc đến chuyện nhà họ Trần nữa."
Nói xong, bà cười một cách bí ẩn nói: "Đúng rồi, Tử Huyên, dì đã gặp người quen trong số những bác sĩ sắp xếp điều trị cho dì.
Con thử đoán xem là ai..."
"Cạch cạch" một tiếng.
Trần Tử Huyên không nghe thấy câu nói tiếp theo của Cố Như Yên, cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!