Ăn xong, Mạn Giai Khuynh xung phong đi rửa bát, Dục Ưu Hành vốn dĩ định ngăn cản, nhưng suy nghĩ một lúc, cảm thấy chỉ có hai ba cái bát không đáng kể, anh mới quyết định không cản cô nữa.
Anh không tranh giành công việc với cô nữa, anh còn có việc khác quan trọng hơn.
Nhìn bóng lưng đang loay hoay trong bếp của cô, lúc này Dục Ưu Hành mới bước ra ban công, lấy di động trong túi gọi cho ba Mạn.
Đơn giản là thông báo một tiếng với người nhà cô là hôm nay cô ngủ lại nhà anh, ba Mạn thấy ngày kết hôn cũng không còn xa, vì thế mắt nhắm mắt mở ngầm đồng ý.
Mạn Lâm Kỳ đứng một bên thì cuống cuồng muốn xem kịch vui, nhố nháo bị ba Mạn đánh cho vài cái, ôm đầu chạy mất.
Dục Ưu Hành cúp máy cũng vừa vặn cô rửa bát xong, Anh tiện đà cầm lấy laptop xem tin tức.
Mạn Giai Khuynh lau lau tay, tỉ mỉ gọt một ít táo mới vừa mua, gọn gàng bày ra đĩa rồi đem đến trước mặt Dục Ưu Hành.
Đặt laptop sang một bên, Dục Ưu Hành vương tay ôm cô ngồi trên đùi, miệng hùa theo cô, há miệng cắn miếng táo cô mới vừa đút cho. Cô vừa ôm cổ anh vừa thư thái ăn táo, tuy là đã được anh đút ăn rất no, nhưng ngồi trong lòng anh, cô lại rất muốn ăn nữa.
Khung xương của cô nhỏ nhắn nên cả người cũng không có cao lớn, bây giờ ngồi trong lòng anh, cô chỉ cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, nhìn bàn tay của anh xem, to gấp 2 lần tay cô.
Dục Ưu Hành nhìn tiểu khả ái đang chu môi thỏa mãn ăn táo thì chẳng còn suy nghĩ được gì, yết hầu liên tục lên xuống, hai vành tai đỏ ửng, khóe mắt nhìn cô đầy nguy hiểm.
Đến cả ăn cũng xinh xắn như thế, hỏi anh làm sao không cưng chiều cô đây.
Mạn Giai Khuynh vừa ăn cũng không quên đút cho anh, hai mắt Dục Ưu Hành nhìn chằm chằm vào cô, miệng thì vẫn thong thả phối hợp mở ra mỗi khi cô đút táo.
Điều hạnh phúc nhỏ nhoi như thế, tại sao lúc ban đầu cô lại không nhìn ra cơ chứ, ở chung một chỗ với anh, cô cảm thấy vô cùng bình yên và vô cùng thích.
Mạn Giai Khuynh ăn được vài miếng mới nhận ra sắc trời cũng đã hơi sẫm màu, cô nhanh chóng đứng dậy, không được, cô còn phải về nhà, khi đi ra ngoài cô đã nói xế chiều sẽ trở về, nếu thấy cô qua xế chiều không về, ông sẽ lo lắng.
"đến giờ em phải về rồi".
"không cần phải về, hôm nay ở lại đi".
Dục Ưu Hành thong thả ngồi chéo chân trên ghế, nhìn cô đi qua đi lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, chỉ muốn một ngụm ăn sạch cô vào bụng.
Mạn Giai Khuynh đang rất vội, bỗng nghe anh nói thế thì đừng lại, ngớ người nhìn anh.
Dục Ưu Hành nhìn cô nói:
"anh đã gọi điện cho ba em, bảo em đi với anh, tối nay không cần phải về".
Mạn Giai Khuynh nghe thế thì à một tiếng, đặt lại túi xách lên bàn, chỉ như thế là xong, ở lại thì ở lại.
Đang vui vẻ, Mạn Giai Khuynh liền lại buồn rầu, bây giờ không phải cô đang lo lắng việc về nhà mà đã bay qua lo lắng chuyện khác rồi.
Với tính cách của Dục Ưu Hành, cô đương nhiên hiểu rõ, anh vô cùng bá đạo, chuyện một người một phòng cô đảm bảo anh không bao giờ chấp nhận, buổi tối nếu Dục Ưu Hành lỡ may hóa thú thì cô cũng không ngạc nhiên gì.
Cô không sợ anh, nhưng cô lại hồi hộp, tuy trải qua 2 kiếp nhưng cô chưa từng là mang chuyện đó bao giờ, cô đối với chuyện đó cũng không rõ ràng cho lắm, ôi, thật ngượng chết.
Dục Ưu Hành nhìn cô đứng thất thần thì cau mày, nhắc nhẹ:
"Khuynh Khuynh, đến đây". Mạn Giai Khuynh nghe anh gọi thì giật mình, nhanh nhẹn bước đến anh, cô vừa tới gần, lại bị anh tóm lấy ôm chặt.
Anh vô cùng chờ mong đêm hôm nay.
Vì thời gian còn sớm nên cô và anh quyết định xem phim, Mạn Giai Khuynh lựa chọn một bộ phim thập niên cũ, kể về một người phụ nữ da màu ở ngoại ô thành phố truhger vì chống lại chế độ phân biệt chủng tộc mà đứng dậy đấu tranh, nhưng cuối cùng cuộc cách mạng không thành công, người phụ nữ ấy ngay tức khắc bị bắn chết, về sau, lại có những người noi gương như người phụ nữ ấy nổi dậy, đến sau này, khi cách mạng của họ thành công, những con người này lập cho người phụ nữ ấy một tượng đài dưới chân ngoại ô truhger và đưa tro cốt của bà về, bà sinh ra ở đó, bây giờ cũng trở về nơi đó, bao nhiêu tấm gương đã cùng nhau ngã xuống vô cùng hoa lệ.
Mạn Giai Khuynh coi đến khúc cuối mắt đã xưng húp, mũi thút thít vùi đầu vào ngực anh.
Dục Ưu Hành từ đầu đến cuối chỉ chăm chú lau nước mắt cho cô, sợ cô khát lại lấy nước cho cô uống, chẳng xem được bao nhiêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!