Chương 4: (Vô Đề)

Mãi đến mười giờ tối, tôi vẫn ngồi chồm hổm trong bụi cỏ đánh răng, vậy mà chẳng thấy bóng người nào.

Mười một giờ, đèn trong biệt thự cũng tắt hết.

Cái quái gì vậy? Chẳng lẽ… đã sớm "xử lý" xong xuôi mọi chuyện ở khách sạn rồi sao?

Thôi, mặc kệ, ngủ trước đã.

Tôi dựa vào thân cây, tìm một tư thế sao cho thoải mái nhất để chợp mắt.

Than ôi, phận tôi sao mà khổ thế này, vì năm vạn tệ mà phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, suýt chút nữa đã bị muỗi hút cạn máu đến nơi rồi.

"Thưa cô, tỉnh dậy đi. Cô Lương, mau tỉnh lại."

Một lực lay mạnh không ngừng trên vai khiến tôi giật mình choàng tỉnh, cả người mất thăng bằng ngã khỏi thân cây.

May mắn thay, người kia đã nhanh tay kéo tôi lại.

Tôi dụi dụi mắt, cố gắng nhìn cho rõ người vừa gọi mình.

Một người đàn ông vận vest đen đang ngồi xổm xuống, nhìn tôi bằng một nụ cười như có như không. Khung cảnh ấy khiến tôi hét lên một tiếng thất thanh:

"Á! Ma!"

Anh ta vẫn giữ một thái độ bình tĩnh đến lạ:

"Cô Lương, Tổng giám đốc Thẩm mời cô lên xe nói chuyện. Nằm dưới đất lạnh lẽo, ngủ ở đây rất dễ bị cảm lạnh đó."

Một luồng sét như đánh thẳng xuống đỉnh đầu tôi.

Tôi ngoáy ngoáy tai, vờ như chưa nghe rõ, hỏi lại:

"Ai mời tôi cơ?"

Người đàn ông vẫn kiên nhẫn lặp lại một lần nữa:

"Tổng giám đốc Thẩm, tức Thẩm Liễm, mời cô."

Hồn vía tôi như bay lên chín tầng mây. Tôi luống cuống đến độ chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống cho khuất mắt. Trốn kỹ đến thế mà vẫn bị phát hiện sao? Đúng là không còn gì để nói.

Tôi gượng gạo nặn ra một nụ cười méo xệch:

"À vâng… được, được thôi ạ."

Vừa dứt lời, tôi liền quay phắt người, dồn hết sức bình sinh mà cắm đầu bỏ chạy.

Nửa phút sau, tôi ngoan ngoãn ngồi yên vị trong chiếc Rolls

-Royce sang trọng, hai bàn tay xoắn vào nhau đến trắng bệch, trái tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồ ng ngực.

Thẩm Liễm nhìn tôi bằng đôi mắt đen sâu thẳm, vẻ mặt lạnh như băng. Anh ta bật điện thoại, đưa thẳng đến trước mặt tôi:

"Cô Lương đây quả là tài năng hơn người. Chỉ bằng vài tấm ảnh trông có vẻ thân mật thế này thôi, mà đã khiến Cô Cố nói tôi là kẻ không đứng đắn?"

Tôi nhìn vào những bức ảnh do chính tay mình chụp hôm qua, nụ cười đang chực nở trên môi lập tức đông cứng lại.

Tôi quay mặt đi, chỉ muốn tự đấm cho mình một cái thật đau. Đúng là cô tiểu thư họ Cố vừa có tiền vừa có sắc, nhưng đầu óc lại đơn giản quá mức, chẳng hề suy tính trước sau mà đã gửi thẳng những tấm ảnh này đi.

Giờ đây, ngồi trên chiếc ghế da cao cấp mà tôi có cảm giác chẳng khác nào đang ngồi trên một bàn chông, vô số mũi kim vô hình châm chích vào da thịt, đứng ngồi không yên. Lưng tôi như có gai, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!