Nghĩ đến người mẹ nhẫn tâm của mình, vì một gã đàn ông khác mà cấu kết lừa gạt ba tôi, rồi ôm tiền bỏ trốn.
Con cái nhà người ta là bảo bối trong lòng mẹ.
Còn tôi thì sao?
Mẹ tôi chỉ yêu thương gã đàn ông của bà ta hơn tôi rất nhiều.
Nước mắt cứ thế tuôn ra không thể nào kiểm soát. Tôi lau vội đi, đầu óc quay cuồng vì đau đớn, suýt chút nữa thì ngất đi.
Đúng lúc ấy, "rầm" một tiếng, cửa phòng bị ai đó đẩy bật ra.
Tôi kinh ngạc nhìn về phía cửa — bóng dáng cao lớn của Thẩm Liễm bước vào, che khuất cả ánh sáng mặt trời phía sau.
Đôi mắt tôi nhòe đi vì nước mắt, nhìn anh.
Không hề nói quá một chút nào, vào giây phút đó… anh như một vị thần giáng thế.
Gương mặt thường ngày luôn điềm đạm, giờ đây lại hiện lên vẻ sốt ruột hiếm thấy. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh giường, dịu dàng hỏi:
"Lương Niệm, em có ổn không?"
Đã bao nhiêu năm rồi… không một ai hỏi tôi câu đó nữa.
Tôi không thể kìm nén được nữa, vừa khóc vừa nói:
"Không ổn một chút nào… em đau bụng muốn chết đi được…"
Chưa dứt lời, Thẩm Liễm đã bế thốc tôi lên:
"Anh đưa em đến bệnh viện."
Trong bệnh viện, tôi vừa truyền dịch vừa ăn bữa cơm mà Thẩm Liễm đã nhờ người mang đến.
Trời ơi, món canh này thơm quá đi mất, ngon hơn cả đống mì gói mà tôi vẫn nấu mỗi ngày.
Thẩm Liễm ngồi bên cạnh, dịu dàng hỏi:
"Đỡ hơn chút nào chưa? Còn đau không?"
Giọng nói quan tâm như vậy… đã rất lâu rồi tôi không được nghe thấy.
Không hiểu sao sống mũi tôi lại cay cay, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Tôi khịt mũi, hỏi nhỏ:
"Tổng giám đốc Thẩm, sao anh lại tốt với em như vậy?"
Thẩm Liễm bật cười, đưa tay lên xoa đầu tôi:
"Bởi vì em là bạn gái của anh mà."
"Nhưng mà em là bạn gái giả mà… Anh thuê em đó thôi."
"Anh thích em, Lương Niệm."
Thẩm Liễm nhìn thẳng vào mắt tôi, dứt khoát nói ra điều đó.
Tôi sững người mất vài giây, sau đó mới bật cười, vỗ nhẹ lên vai anh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!