Tôi không hiểu, mình đã lỡ lời điều gì sao?
Tôi mở cửa, nhảy xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt Thẩm Liễm.
Anh nhìn tôi như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Tôi đứng bên ngoài xe, nghiêng đầu nháy mắt hỏi:
"Tổng giám đốc Thẩm còn có gì muốn dặn dò nữa sao?"
Thẩm Liễm như đã hạ quyết tâm, anh nhắm mắt lại một lúc, rồi đột ngột nói:
"Lương Niệm, anh chỉ đưa người mình thích về nhà, gặp bạn bè."
Dứt lời, anh lập tức nhấn ga, phóng xe đi mất.
Để lại một mình tôi đứng ngây người dưới ánh đèn đường.
"Chỉ đưa người mình thích về nhà, gặp bạn bè."
Câu nói này… là có ý gì?
Người mà Thẩm Liễm thích, không thể nào là tôi được chứ?
Nhưng tôi không hề có một chút ấn tượng nào rằng mình từng quen biết anh từ khi còn nhỏ cả.
Chắc chắn là đầu óc anh ấy có vấn đề gì đó rồi.
Nhưng mà… nếu lỡ như tôi lại thích anh ấy thì sao?
Thì cũng đành chịu thôi!
Mình là ai mà không tự biết chứ?
Vẫn còn đang gánh trên vai một đống nợ, người thì rách rưới tả tơi, lại còn dám mơ trèo cao đến tận mây xanh. Thật không biết xấu hổ.
Về nhà thôi. Ngủ!
"A lô, ai đấy?"
Tôi mơ màng nhấc máy.
"Lương Niệm, bao giờ thì trả tiền? Không trả là bọn tao đến tận nhà đập cửa đó nhé."
Cơn buồn ngủ trong phút chốc tan biến sạch sẽ.
Lại là bọn đòi nợ.
Tôi lập tức nở một nụ cười gượng gạo:
"Anh ơi, anh ơi, em đang cố gắng xoay tiền đây. Anh cho em thêm mấy ngày nữa đi."
"Mấy ngày?"
"Mười ngày, mười ngày được không ạ?"
Tôi bịt chặt miệng điện thoại lại, cẩn thận hỏi.
Đầu dây bên kia phì ra một tiếng khinh thường rồi lạnh lùng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!