Tôi còn chưa kịp đáp lời, Thẩm Liễm đã vòng tay qua eo tôi, kéo tôi sát vào lòng anh:
"A Niệm là một cô gái thẳng thắn, kiên cường, lương thiện và đầy nghị lực. Điều quan trọng nhất là em ấy không bao giờ tỏ ra xu nịnh kẻ giàu, coi thường người nghèo, mà luôn tôn trọng tất cả mọi người."
Giọng nói trầm ấm, vững chãi của Thẩm Liễm vang vọng khắp đại sảnh. Tôi ngơ ngác ngước lên nhìn anh, từng câu từng chữ anh nói như khắc sâu vào tâm trí, khiến vành mắt tôi bất giác đỏ hoe.
Trái tim trong lồ ng ngực đập loạn xạ — Thôi xong, trái tim chết tiệt này, lại rung động nữa rồi!
"Hay lắm, A Liễm nói rất đúng!"
Bà nội Thẩm vỗ tay tán thưởng, ánh mắt nhìn tôi và Thẩm Liễm ngập tràn sự hài lòng.
Nhị tẩu tức đến tái mặt, quay sang bà nội mà trách móc:
"Mẹ, đến cả mẹ cũng bênh vực cô ta sao?"
Bà nội hừ lạnh một tiếng:
"Mẹ thấy con bé còn tốt hơn con gấp trăm lần đấy."
"Người mà A Liễm nhà ta đã thích, chắc chắn phải là một người tốt."
"Sau này nếu không biết cách ăn nói, thì tốt nhất là nên ngậm miệng lại. Đỡ làm người khác phải bực mình, mà mẹ cũng lười phải nhắc nhở thêm."
Bà nội lườm nhị tẩu bằng một ánh mắt đầy khó chịu.
Nhị tẩu quét mắt nhìn một vòng quanh phòng, ai cũng im lặng nhìn cô ta bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Cô ta tức tối giậm chân một cái:
"Các người… đều bắt nạt tôi!"
Nói xong liền quay đầu chạy thẳng lên lầu.
Bà nội Thẩm hào sảng phẩy tay một cái rồi nói:
"Bà rất thích cái tính thẳng thắn của cháu, không hề che giấu hay vòng vo. Vốn dĩ là nó sai trước, cái miệng của nó từ xưa đến nay chua ngoa cay nghiệt, ai cũng phát ngán không muốn đôi co. Hôm nay để nó nhận một bài học nhớ đời cũng tốt."
Tôi vội vàng gật đầu lia lịa.
Bà nội Thẩm thật sự quá tốt, không hề vì xuất thân mà coi thường tôi một chút nào. Không trách sao Thẩm Liễm lại được dạy dỗ thành một người đàn ông ấm áp và tinh tế đến vậy.
Ăn tối xong, Thẩm Liễm đích thân lái xe đưa tôi đến một buổi gặp gỡ vào buổi tối — là buổi gặp mặt với những người bạn thân của anh.
Tôi vốn là người chẳng bao giờ đi giày cao gót, vậy mà hôm nay lại phải đi cả một ngày dài… Mắt cá chân đau nhức đến mức muốn rụng rời, bước đi cũng trở nên loạng choạng. Lúc lên bậc thang, tôi còn suýt chút nữa đã bị trẹo chân.
May mắn thay, Thẩm Liễm đã nhanh tay đỡ kịp, nếu không thì chắc chắn tôi đã có một cú ngã nhớ đời rồi.
Tôi cúi người xuống xoa xoa mắt cá chân, giọng nói đầy lo lắng của Thẩm Liễm vang lên ngay trên đỉnh đầu:
"Em không sao chứ, A Niệm?"
Tôi vội ngẩng đầu lên, xua tay lia lịa:
"Không sao, không sao đâu ạ, chỉ là em đứng chưa vững thôi, ha ha ha."
Tôi nào dám nói rằng mình không quen đi giày cao gót.
Ai ngờ được, Thẩm Liễm như nhìn thấu được suy nghĩ của tôi, anh đột ngột cúi người, bế thốc tôi lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!