Thẩm Liễm, đúng là… một người đàn ông quá mức hoàn hảo rồi.
Anh ghé sát vào tai tôi, hỏi nhỏ:
"Có thể nắm tay được không?"
Tôi vội vàng gật đầu:
"Đương nhiên rồi."
Mãi cho đến khi bàn tay của Thẩm Liễm chủ động tìm đến, đan vào tay tôi, mười ngón tay siết lại thật chặt. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến, tựa như một luồng điện yếu ớt nhưng đủ sức gây tê dại, khiến cả người tôi giật nảy lên, mặt cũng lập tức nóng bừng.
Thẩm Liễm thấy vậy thì hơi nghiêng đầu nhìn tôi, tôi vội nặn ra một nụ cười gượng gạo:
"Không sao đâu, em chỉ là… hơi hồi hộp một chút thôi, ha ha."
Trời ơi, tôi đúng là một kẻ vô dụng.
Chỉ là nắm tay thôi mà, có mất đi miếng thịt nào đâu chứ?
Huống hồ, người ta còn là ông chủ của mình. Tôi vừa được trả tiền, lại còn… được lợi thêm, đúng là lời to!
Tôi và Thẩm Liễm tay trong tay bước vào đại sảnh của nhà họ Thẩm.
Bà nội Thẩm đang ngồi trên ghế sô pha, vừa trông thấy chúng tôi đã xúc động đến mức đứng bật dậy.
Thẩm Liễm dắt tôi đi đến trước mặt bà:
"Bà nội, đây là Lương Niệm, bạn gái của cháu."
Tôi vội vàng cúi đầu chào:
"Cháu chào bà ạ."
Bà nội Thẩm vui mừng đến độ nắm chặt lấy tay tôi, liên tục nói:
"Tốt, tốt lắm."
Vẻ mặt vui sướng của bà hệt như một đứa trẻ lớn tuổi, khiến tôi cũng không nhịn được mà bật cười.
Trước khi đến đây, tôi đã nghĩ ra cả trăm kịch bản mình sẽ bị làm khó dễ, ai ngờ lại được chào đón nồng nhiệt đến thế này.
Xem ra, chuyện hôn nhân đại sự của Thẩm Liễm, đúng là đã khiến người nhà của anh phải lo lắng đến bạc cả đầu rồi.
…chỉ cần anh chịu có người thương thôi là cả nhà này đã mừng đến rơi nước mắt rồi.
Bà nội nắm chặt lấy tay tôi, ân cần kéo tôi ngồi xuống bên cạnh mình, miệng không ngừng lặp đi lặp lại những lời khen ngợi:
"Con bé này ngoan quá, thật sự rất ngoan."
"Bao nhiêu năm trời rồi, cuối cùng thằng nhóc A Liễm này cũng chịu mở lòng với người khác. Bà cứ ngỡ mình sống không nổi đến cái ngày được thấy nó cưới vợ về nhà nữa cơ đấy."
Nói đến đây, bà cụ bỗng xúc động đến mức đôi mắt đã hằn sâu dấu vết thời gian bắt đầu rơm rớm nước mắt.
Tôi nhất thời có chút hoang mang. Vừa mới đây còn rạng rỡ như nắng hạ, sao chớp mắt đã chuyển thành mưa rào rồi?
Tôi vội vàng cất lời an ủi:
"Bà ơi, Thẩm Liễm vừa tài giỏi lại vừa xuất chúng như vậy, làm gì có chuyện không ai yêu thương được chứ ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!