Sang ngày hôm sau, hắn đợi em ở đại sảnh khách sạn, em bước từng bước xuống, thận trọng nhìn xung quanh.
Hắn vốn dĩ đang nói chuyện cùng đối tác, thấy em rồi thì cũng không nhiều lời nữa, đưa tay ra đỡ.
Tay?
Em có chút hoài nghi nhìn hắn, bậc thang này không quá cao, thậm chí em còn mặc quần chứ chẳng phải là đầm hay váy, không nhất thiết phải cần sự trợ giúp từ hắn.
Nghĩ vậy, em một mạch đi xuống, đến trước mặt hắn.
Hắn có chút xấu hổ thu tay lại, hắng giọng một tiếng rồi đưa mắt ra phía cửa.
" Như tôi đã nói, tôi có một đứa trẻ nghịch ngợm cần em dạy dỗ, tài xế sẽ đưa em đến, khi nào về thì gọi vào số này"
Đưa cho em một mảnh giấy trên đó có ghi một dãy số, hẳn là số điện thoại.
Nhìn hắn rời đi, em có chút buồn cười suy nghĩ, đó giờ chẳng có ai dám khước từ hắn, nếu là lúc trước chắc hắn đã thẹn quá hoá giận mà giết em tại chỗ rồi, nay lại cố gắng nhẫn nhịn như vậy.
Được rồi, ghi nhận.
"Cửu tiểu thư, đã đến nơi"
Em ngẩng đầu nhìn, đây là một ngôi nhà không to không nhỏ, cũng chẳng có gì đặc biệt. Em gật đầu với bác tài xế rồi đi vào.
Hình như ngoài em ra thì còn có vài người khác nữa, tiếng cười nói vang vọng ra tới cửa.
"Cạch..."
Nghe tiếng mở cửa, người trong nhà liền quay qua nhìn em.
" Xin chào, tôi là cô giáo mà Phán tổng chỉ thị đến dạy kèm..."
Nói được nửa câu thì em cảm thấy tim mình đập mãnh liệt, lời trong cuống họng cũng không thốt ra được.
Trước mắt chính là... ba mẹ em, còn đứa trẻ kia...
Chẳng phải là tiểu Minh Lẫm hay sao?
Thằng bé chưa chết?
Hắn nói, hắn đã giết chết Minh Lẫm, hắn lừa gạt, nói dối em mọi thứ, biến hắn thành kẻ đáng sợ trong mắt em..
Nên trách hắn, hay là trách em đã ngu ngốc tin vào lời hắn?
Hoá ra đó giờ, hắn chẳng giết ai xung quanh em, hắn chỉ muốn răn đe em, chỉ muốn em để tâm một mình hắn.
Hắn yêu em, nhưng lại dùng sai cách để yêu.
Mà chính em, lại ngu ngốc nhu nhược, tin vào lời nói dối kia của hắn.
Đôi mắt ẩm ướt, cảm giác hỗn loạn bủa vây tâm trí của em hiện tại, chân thậm chí cũng không đứng vững được nữa.
Ba Phán và mẹ Phán nhìn em, nghi hoặc nhìn nhau, cô giáo này bọn họ đã được Duật nhi nói qua, hôm nay sẽ bắt đầu dạy học cho cháu nội tiểu Lẫm của bọn họ.
Thế nhưng giờ đây, cô giáo Cửu này tựa như sợ hãi điều gì đó, đôi mắt dán chặt tiểu Minh Lẫm và ba Phán mẹ Phán.
Em cuộn tròn bàn tay lại, móng tay đâm vào thịt đau đớn, nó khiến em tỉnh ra được một chút.
Không được, mau tỉnh lại, bọn họ không biết em là Lam nhi, đối với bọn họ mà nói, em chỉ là một người xa lạ không hơn không kém mà thôi, nếu cứ như vậy thì họ sẽ nghi ngờ mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!