Chương 31: Giải thích

Tôi thật ngốc, thật ngốc.

Sao tôi lại tin trên thế giới này có loài hoa có thông điệp "Xin tránh xa tôi một chút" cơ chứ, rõ ràng là xương rồng lại nhầm thành hoa. Tôi lại có thể tin tưởng không nghi ngờ, xem ra IQ của tôi lâu không dùng nên bị mài mòn mất rồi.

Đêm qua, lúc Tống Nhược Cốc nói ra câu kia, tâm tình của tôi từ mùa đông lạnh giá chuyển sang mùa xuân ấm áp, từ mùa xuân ấm áp chuyển sang mùa hè oi bức, cuối cùng từ mùa hè oi bức chuyển sang mùa thu trong lành.

Hóa ra bó hoa mõm chó đó không phải là Tống Nhược Cốc tiện tay lấy.

Hóa ra cậu ấy cũng thích tôi.

Hóa ra trò nghịch ngợm của tôi từ trước đến nay đều không qua khỏi ánh mắt của cậu ấy.

Hóa ra cậu ấy luôn tham gia vào trò đùa của tôi.

Hóa ra, ... hóa ra tôi là một đứa ngốc ...

Tôi cảm động vì lời tỏ tình của Tống Nhược Cốc, cũng ngại ngùng vì sự ngốc ngếch của mình, giãy dụa một lúc, cũng mặc kệ mọi thứ, chủ động ôm cổ cậu ấy hôn lên.

Tống Nhược Cốc đối với hành động của tôi rất hưởng thụ, chứng cứ là thứ ở trên đùi tôi cứng thêm một ít.

Tôi theo bản năng muốn thu chân lại, nhưng tôi lại bị cậu ấy đặt dưới thân, chân khẽ động lại cọ vào cậu ấy.

"Ừm ..." Cậu ấy thoải mái rên lên, mút môi của tôi, cười nhẹ, "Tiếp tục ..."

Tôi động cũng không dám động.

Theo ánh sáng của những ngôi sao, tôi thấy cậu ta nhịn rất khổ sở, trên trán toát mồ hôi.

"Trở về thôi."

"Ừ."

Lúc trở lại, bước chân của Tống Nhược Cốc hơi kỳ lạ, tôi muốn cười lại sợ cậu ấy xấu hổ, về đến phòng mới ôm bụng bò lên giường cười lăn lộn.

Ngày hôm sau, lúc gặp Tống Nhược Cốc, thì mặt cả hai đều có dấu hiệu ngủ không đủ giấc. Tối hôm qua tôi thực sự mất ngủ, vừa nghĩ đến chuyện Tống Nhược Cốc cũng thích tôi, tôi làm sao có thể ngủ được chứ. Cho nên ngày hôm qua tôi lăn lộn trên giường một đêm, thỉnh thoảng lại cười hắc hắc như một đứa ngốc.

Nhưng sớm nay lúc đối diện với Tống Nhược Cốc, tôi vẫn cảm thấy mất tự nhiên, cắm đầu ăn không nói câu nào.

"Ăn từ từ," Tống Nhược Cốc lấy khăn tay lau miệng giúp tôi một cái, ánh mắt cậu ấy dừng trên môi của tôi, "Còn chưa khỏi sao?"

Ý cậu ấy là vết thương nhỏ xíu trên môi tôi, đêm qua bị cậu ta cắn, tuy đã khép miệng lại, nhưng vẫn còn vết tích, đụng mạnh cũng sẽ hơi đau. Nhưng tên đầu sỏ gây nên không hề thấy hổ thẹn, nụ cười kia, giống như đang nhìn thành quả lao động.

Cầm thú! Khinh bỉ cậu ấy!

Ăn xong, Tống Nhược Cốc đưa ra quyết định, cậu ấy không đi, muốn ở lại cùng tôi chăm gấu trúc. Tôi khuyên cậu ấy mãi, cậu ấy lại không hài lòng, "Cậu bỏ được tớ à?"

"Tớ cũng phải về nhà mà, thật đấy," tôi nói, "Còn nửa tháng nữa là khai giảng, nếu như tớ tiếp tục không về nhà, mẹ tớ sẽ giết chết tớ."

Cho dù nói thế nào, chúng tôi vừa mới xác định quan hệ đã lại chia lìa.

Tôi và cậu ấy đều không nỡ, cho nên ở một góc khuất trong sân bay, Tống Nhược Cốc tiến hành một trận tàn phá khá là ác liệt với tôi, khiến môi tôi sưng lên giống như là trúng độc, lúc đó cậu ấy mới hài lòng rời đi, lúc gần đi còn đưa cho tôi tấm ảnh, bảo là nhìn vật nhớ người.

Nhìn người này lúc yêu đương chỉ số thông minh cũng tụt giảm, tôi sẽ không nói cho cậu ta biết, thật ra chúng tôi có thể gọi video cho nhau.

Ngày tôi vừa bước chân lên mảnh đất quê hương, mẹ tôi đã phát hiện ra bí mật của tôi, "Con yêu rồi?"

Tôi thật, thật sự muốn quỳ xuống lạy mẹ, người thật có tiềm năng làm thầy bói, tôi còn chưa nói làm sao mẹ lại phát hiện ra chứ?

"Chứng cứ?" Tôi hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!