Chương 17: Kỷ Nhiên, đây là lần thứ mấy tôi bị cậu đè?

Mấy năm gần đây thịnh hành trò chơi người thật CS, là một người đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, tôi cũng biết trò CS này, luôn khảo nghiệm cảm giác kích thích khi bản thân trực tiếp tham gia trận chiến. Tiếc là mùa đông tuyết rơi, loại trò chơi kiểu này chỉ có thể chơi trong nhà, mới chơi một tí đã cảm giác gò bó chân tay.

Doanh nhân đầu óc rất sáng suốt, nhanh chóng tạo trò chơi CS tuyết, bắn nhau trong mưa tuyết ngập trời cũng là một điều thú vị. Tống Nhược Cốc có được tấm poster này cũng có thể nói đủ thủ đoạn. Tất nhiên nếu chỉ chơi CS tuyết thì cũng không tốn nhiều tiền lắm, nhưng còn vấn đề là ăn dã ngoại trên tuyết, cơm hải sản, khách sạn suối nước nóng đi kèm, dù sao cũng không để túi tiền của bạn có thể nghỉ ngơi.

Ừ, đúng rồi, Tống Nhược Cốc còn có một điều kiện kèm theo: Không được mang theo Sử Lộ.

Tên nhóc này thật biến thái, chơi CS còn mang theo trang bị, hơn nữa còn đầy đủ. Đương nhiên khoản này rất tốt, tôi mượn trang bị của cậu ta đối chiến một lúc, kết quả... kết quả không nói được gì.

Cho nên lúc chia đội, tôi kiên quyết ở cùng một chiến tuyến với cậu ta.

Chúng tôi lần này chiến đấu đối kháng 30 VS 30, từ quy mô sân chơi và trận hình, câu lạc bộ này cũng thật rộng.

Bởi vì đều là khách đi một mình, cho nên trong khoảng thời gian ngắn như rắn mất đầu, hai đội nhanh chóng đánh không có quy trình. Tôi và Tống Nhược Cốc không hiểu sao đều bị rơi xuống, từ từ đi bộ ở sâu trong rừng rậm.

Ông trời rất nể mặt để tuyết rơi, bay bay giống như ngọc lưu ly. Thân cây nâu, thẳng tắp chọc vào bầu trời, như là dùng mực màu vẽ trên nền tranh tuyết trắng.

Đi trong khung cảnh như thế này khiến người ta có cảm giác không hề chân thât.

Tống Nhược Cốc mặc trang phục tác chiến màu trắng, đeo mặt nạ bảo hộ, kính bảo vệ, trên người treo lủng lẳng bảy tám thứ, trông vô cùng khác biệt. Cậu ta luôn chăm chú xem bản đồ, lại còn gấp làm đôi.

" Tống Nhược Cốc, đưa bản đồ cho tôi xem nào, cậu dẫn đường sai thì phải."

Cậu ta lạnh nhạt, "Không thể sai được."

"Nhưng đi nửa ngày rồi cũng không thấy người, chúng ta đánh ai." Tôi hơi khó hiểu, trước đây không phát hiện ra cậu ta là người mù đường. Huống hồ người này lại có chỉ số thông minh cao không lường được, cũng không thể nhìn nhầm bản đồ đơn giản được chứ?

Cuối cùng Tống Nhược Cốc nói ra ý đồ của cậu ta, "Chúng ta phải tìm chỗ mai phục trước."

Lời này dẫn đến việc chúng tôi làm tổ ở một sườn núi nhỏ hơn một tiếng. Tôi thật sự hối hận vì đã nghe ý kiến ngu ngốc của cậu ta.

Hiển nhiên, Tống Nhược Cốc không nghĩ như thế. Tôi và Tống Nhược Cốc dựa chặt vào nhau, lột bỏ mặt nạ bảo hộ, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, vẻ mặt kia, giống như đạt tới cao trào, miễn bàn có bao nhiêu hưởng thụ. Gò má hoàn mỹ phối hợp với khí chất bên trong đôi mắt, cùng với vẻ mặt đó, tạo ra vẻ đẹp chấn động lòng người.

Tôi nhìn thất thần, " Tống Nhược Cốc, cậu cắn thuốc à?"

Cậu ta mở mắt nhìn về phía tôi, đôi mắt không gợn sóng, "Cậu không hiểu đâu."

"Đúng, người ngoài hành tinh như cậu, tôi thực sự không hiểu."

"Lạnh không." Cậu ta nói, đưa cho tôi một bình inox nhỏ.

Lạnh cũng không phải là lạnh, nhưng bị phủ trong bầu không khí lạnh như băng bên ngoài, không thể nào thoải mái được. Tôi nhận bình nhỏ, mở nắp ngửi, bên trong là rượu, uống hai ngụm, vừa vào miệng đã cảm thấy thơm và tinh khiết, nhưng cũng không hề cay, rượu xuống thực quản, chảy vào dạ dày, lập tức ấm lên, như là nổi lên một ngọn lửa.

Tống Nhược Cốc lấy bình rượu sang, lau cũng không lau uống luôn vài ngụm.

"Khụ khụ." Tôi nhất thời hơi xấu hổ, nhưng cậu ta không ngại, tôi cũng không tiện nói gì.

Tống Nhược Cốc giống như không có chuyện gì, còn liếm khóe miệng một cái. Bông tuyết rơi trên khóe môi của cậu ta, nhanh chóng hòa vào khoảng bóng loáng kia.

"Khụ khụ khụ khụ." Rượu này nồng , mặt của tôi cũng bắt đầu nóng lên.

Tống Nhược Cốc không có ý định lên núi, ôm lão thần súng khắp nơi, không hề vội vàng. Nhưng tôi không chịu nổi, tuyết bay đầy trời, ngồi xổm một chỗ không động, đợi lâu nên vô cùng lạnh.

Cậu ta tỏ vẻ không ngại, lại im lặng móc bình rượu cho tôi.

Tôi nghiêm túc từ chối ý tốt của cậu ta, lại uy hiếp cậu ta, "Cậu đã thích ở đây như thế, thì an nghỉ ở chỗ này luôn đi." Nói xong giơ súng bắn cậu ta.

Để tránh thảm kịch tự giết lẫn nhau, cậu ta không thể làm gì khác ngoài chuyện thỏa hiệp, cùng tôi bò lên sườn dốc. Núi khá là dốc, khiến tôi nhiều lần suýt trượt chân xuống, mỗi lúc như thế Tống Nhược Cốc lại dễ dàng kéo áo tôi từ phía sau. Đến giờ phút này tôi không thể không thừa nhận, tôi mới đúng là động đội giống như heo.

Đợi đến lúc leo lên, tôi giang rộng hai tay, phát hiện có gì đó bất thường, cách đó không xa có một bóng lóe lên. Tôi xoa xoa mắt, lại không thấy gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!