Trận đấu bắt đầu.
Cuộc tranh tài này mới bắt đầu đã rơi vào hỗn loạn. Bởi vì có một nữ sinh bên đội của Tống Nhược Cốc đã dành hết sự chú ý. Cô ấy ôm bóng không buông. Chạy từ vị trí phía dưới lên vị trí phía trên, hoàn toàn coi luật chơi thành mây trôi, coi bóng rổ thành bóng bầu dục, đáng chết là cuối cùng cô gái này lại vẫn ném lọt rổ.
Bên ngoài sân vang lên tiếng hoan hô.
Trọng tài giống như người mù, ra hiệu tính điểm, tiếp tục tranh tài.
Cổ động viên khoa sinh học tức giận, trọng tài không thể làm gì khác ngoài chuyện thổi phạt cô gái kia một cái, để cảnh cáo cô ấy lần sau không được tiếp tục như thế.
So tài kiểu này, trọng tài thổi còi giống như là nam sinh huýt sáo, bởi vì nữ sinh ít hiểu luật, nên hầu hết bất cứ lúc nào cũng có thể phạm quy, nếu dựa theo tiêu chuẩn quy tắc tranh tài để yêu cầu nữ sinh, thì cuộc tranh tài sẽ trở thành khóa học dạy luật bóng rổ.
Thế nhưng, lỗi phạm quy lớn như thế vẫn được tính điểm, thực sự là không thể nào nói nổi.
Tiếp đó, cô gái vẫn tiếp tục phát huy cái gọi là "Dạy mãi không sửa". Cô ấy ôm bóng đi qua đám đông, như vào chỗ không người, còn giống như là chạy bộ, hết va người này lại đụng phải người kia.
Nếu trọng tài không xử lý công bằng, thì tại sao các vận động viên trong khoa sinh học lại không ngăn cản cô ấy? Vì sao liên tục để cô ấy cầm bóng?
Ha hahahaha...
Ngực cô gái này to hơn ít nhất hai cỡ so với người bình thường, di chuyển một bước thì phía trước ngực cuộn trào mãnh liệt, cô ấy không phải ôm một quả bóng mà là ôm ba quả bóng.
Cảnh đẹp như thế, khiến những trạch nam chưa từng trải việc đời ngây ngốc ngay tức khắc, không hề tiến lên cản người, thấy cô ấy đến thì nhanh chân bỏ chạy.
Cho nên việc này tạo ra hiện tượng một cô gái ôm bóng đuổi theo nam sinh toàn trường chạy toán loạn.
Lúc mà trọng tài và toàn bộ nam sinh lần lượt hết hy vọng, tôi quyết định đứng ra làm nữ hiệp ngăn cản cơn sóng dữ này.
Bóng kiểu này, chỉ cần đưa tay, là có thể cướp được. Cô gái kia thấy tôi xông lên, lại rất lanh lợi, ném thẳng quả bóng cho Tống Nhược Cốc, trong miệng còn hô to "Tống Nhược Cốc "!
Muộn rồi!
Tống Nhược Cốc vẫn ở một bên xem náo nhiệt, đứng ở sát vạch sân, cậu ta lúc này hoàn toàn không ngờ nữ sinh này lại ném bóng ình, vì thế vị trí thích hợp nhận bóng không phải là cậu ta.
Thế nên Tống Nhược Cốc trơ mắt nhìn tôi chạy tới, đón bóng, lừa bóng, layup (Layup: lên rổ (chạy đến gần rổ, nhảy lên và ném bóng bật bảng)) ba bước, chết này
Bên ngoài sân vang lên tiếng hoan hô của khoa sinh học, còn có nhiều tiếng hô tên tôi.
Cảm giác này thật TM thoải mái.
Tôi ném cho Tống Nhược Cốc một ánh nhìn khiêu khích.
Cậu ta nhướng mày cười, dường như đang nói, trò hay còn ở phía sau.
Tôi phải thừa nhận, ở trong bầu không khí như thế này, hào hứng này, nụ cười ác ma này vẫn mang theo lực sát thương cực lớn, ít ra tôi không thể khống chế được trái tim nhỏ bé khẽ rung lên.
Cuộc thi đấu bắt đầu.
Nam sinh khoa số học dường như cũng hiểu được việc dựa vào một nữ sinh phạm quy cũng hơi bỉ ổi, vì thế muốn giành quyền kiểm soát bóng để tranh tài giữa nam sinh với nhau.
Thế nhưng không cản được cô gái dũng cảm kia, thấy bóng như sói thấy thịt, thậm chí không thèm để ý đến bố cục của đội mìnhnghiêm túc mà nói, tôi cho rằng cô ấy không hiểu được bố trận của đội mình, tìm được chỗ hổng là nhào tới đoạt bóng lại.
Đội ngũ hai bên đều mệt mỏi nhìn cô ấy, ngoại trừ tôi.
Bóng trong lòng nữ sinh quá dễ đoạt. Hơn nữa nếu cô ấy dám hiên ngang phạm quy, công bằng từ phía trọng tài lại chết non, thì đừng trách tôi lợi dụng xuống tay lấy bạo chế bạo. (dùng bạo lực để giải quyết bạo lực.)
Về chuyện tấn công ngực tôi hoàn toàn không cố ý.
Cô ấy che ngực, căm uất nhìn tôi, trong mắt chứa những giọt nước long lanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!