Chương 197: Quản Trị Cảm Xúc Bản Thân

QUẢN TRỊ CẢM XÚC BẢN THÂN THÌ MỚI LÀM CHỦ ĐƯỢC CUỘC SỐNG!!!

CÓ CÂU: "MI BẤT HỮU CHU, TIÊN KHẮC HỮU CHUNG."

Ý muốn nói, con người ta khi mới bắt đầu làm gì đó luôn rất nhiệt huyết, nhưng theo thời gian, nhiệt huyết bắt đầu xuống dốc, cuối cùng không thu được kết quả viên mãn nhất. Nếu chúng ta không giữ được cái "tâm" ban đầu, rất khó có được kết quả tốt đẹp.

Khi cảm xúc thất thường, nhất thời, chúng ta thường dễ đưa ra những lựa chọn bốc đồng.

Lúc vui không hứa, lúc nộ không tranh, khi buồn không nói, thất vọng hãy tự bảo mình kiên trì thêm một chút nữa.

Quản lý cho tốt cảm xúc của mình, bạn mới có thể làm chủ được cuộc sống.

__

1) LÚC VUI KHÔNG HỨA

Khi tâm trạng đang phấn khích, vui vẻ, đừng tùy tiện hứa này hứa nọ, giữ lại cho mình đường lui.

Nhất thời cao hứng, thản nhiên nhận lời một cách sảng khoái, nhưng chẳng may hứa rồi mà không làm được, sau này sẽ rất khó xử.

"Lễ kí" có viết: "Ngôn nặc nhi bất dư, kì oán đại vu bất hứa."

Hứa với người ta điều gì đó nhưng lại không làm được, vậy thì chi bằng đừng hứa ngay từ đầu.

Người khác nhờ tới bạn, không đồng ý thì chỉ là khiến người ta thất vọng một chốc một lát, nhưng hứa rồi mà không làm được, là đang làm tổn hại tới chữ tín của bản thân.

Sự tín nhiệm của một người, từ trước tới giờ luôn có giới hạn.

Một khi mà sự kì vọng biến thành sự hụt hẫng, sự tín nhiệm cũng sẽ bị thu hồi.

Vì vậy, trước khi vỗ ngực đồng ý, hãy nghĩ cho kĩ xem, cái chuyện này, rốt cuộc là có nên đồng ý hay không.

Một người, hứa thật nhiều thất hứa cũng thật nhiều, sẽ càng khó có được sự tin tưởng của người khác.

2) LÚC NỘ KHÔNG TRANH

Triều Tống của Trung Quốc có một tể tướng tên Phú Bật, ông nổi tiếng vì tài biện luận của mình.

Một ngày nọ, một tú tài nghèo chặn Phú Bật ở trên phố, rồi nói: "Nghe nói Ngài rất giỏi biện luận, tôi muốn hỏi Ngài một câu hỏi."

Phú Bật biết người này cũng không có thiện chí gì, nhưng cũng không thể ngó lơ nên đã để cho anh ta nói.

Tú tài hỏi: "Nếu có người mắng Ngài, Ngài sẽ làm thế nào?"

Phú Bật đáp: "Ta sẽ vờ như không nghe thấy."

Người tú tài lớn tiếng kinh bỉ nói: "Uổng công Ngài đọc Tứ thư Ngũ kinh, thì ra cũng chỉ là một con rùa rụt cổ."

Phú Bật không tức giận, quả thực để mặc cho người tú tài ấy mắng mình.

Người tú tài cảm thấy vô vị nên một lúc sau đã bỏ đi.

Nô bộc của Phú Bật rất tức giận nói: "Cái người đó vô lễ như vậy, vì sao ngày không phản kích lại hắn ta?"

Phú Bật đáp: "Người này rõ ràng là tìm tới ta với sự tức giận, nếu ta cứ tranh cãi với hắn ta, nhất định sẽ chẳng đi đến đâu. Mà cho dù ta có cãi thắng thì hắn ta cũng nhất định không phục. Đằng nào cũng phí công vô ích như vậy, hà cớ gì ta phải tranh cãi với hắn ta?"

Người nên được nghiệp lớn, không bao giờ là người mù quáng tranh cãi tới cùng, mà ngược lại luôn biết cân nhắc nặng nhẹ.

Gặp chuyện bất bình, không vì bực tức nhất thời mà đánh mất đi lý trí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!