Chương 9: (Vô Đề)

Có lẽ mua điện thoại một hai trăm tệ cũng xài được.

Nhưng nếu hư thì sửa lại tốn tiền, có vẻ nên mua loại tốt một chút.

Tôi đang tính toán, thì nghe anh Lý quản lý quán net ghé đầu hỏi:

"Làm gì thế Tống Hà?"

"Suỵt, em đang tính tiền."

"Bộ não của em mà tính nổi à?" Anh Lý giật lấy máy tính của tôi, "Đưa đây anh tính giùm, em nói đi."

"Bốn nghìn tệ làm sao tiêu trong nửa năm." Tôi suy nghĩ kỹ, quyết định, "Điện thoại vẫn là mua loại ba trăm tệ thôi."

Anh Lý nhìn tôi như thể nhìn kẻ ngốc:

"Sao không nói tiêu năm đồng trong hai năm luôn đi?"

"Có thể không?" Tôi nhìn anh đầy hy vọng.

"Không thể! Biến!" Anh Lý đuổi tôi, "Anh còn thắc mắc sao với đầu óc như vậy em vẫn vào được cấp ba?"

Ngày tháng cứ thế đếm ngược.

Tôi cứ chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và quán net, nếu Văn Văn không gọi điện nhắc, tôi đã quên mất ngày mai là ngày có điểm thi rồi.

Buổi chiều tôi đã đến quán net, ngồi vào chỗ, mãi mà không dám nhấn nút xem kết quả.

Tôi hít thở sâu hai lần.

Đừng sợ, đừng sợ.

Tống Hà, cố lên.

Trang web vì lượng truy cập lớn trong chốc lát mà bị đứng.

Tôi nhắm mắt, lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.

Xin hãy cho con một kết quả viên mãn.......

Tôi hít một hơi thật sâu, mở mắt ra......... Đây là điểm của mình sao?

... Điểm này... thật sự là của mình sao?

Ngón tay tôi run rẩy chỉ vào hai chữ "Tống Hà" trên màn hình.

Tống Hà...

Là Tống Hà...

Hóa ra khi bị niềm vui lớn lao ập đến, con người sẽ không thể thốt lên lời.

Nước mắt sẽ lập tức trào ra, não tôi trống rỗng.

Tôi đẩy ghế thật mạnh, thậm chí không quan tâm mình đụng vào anh Lý quản lý, vội vàng túm lấy túi xách và chạy ra khỏi cửa.

"Chết tiệt! Con bé bị kích động gì vậy!"

Tôi nghe thấy anh Lý chửi thề sau lưng, nhưng khi nhìn vào màn hình máy tính của tôi, anh ấy không nhịn được văng tục:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!