Họ từng muốn đưa tôi cho một cặp vợ chồng ở quê nuôi dưỡng.
Họ sinh ra em trai, tôi muốn bế thì bị đẩy ra.
Họ mua căn hộ hai phòng ngủ, một phòng ba mẹ, một phòng em trai.
Họ từng muốn đặt tên tôi là Chiêu Đệ, Phán Đệ, Niệm Đệ, Dẫn Đệ, là bà nội ngăn cản quyết liệt.
Trong suốt mười tám năm dài đằng đẵng đầy đau khổ, dù chỉ một lần họ nhớ đến sinh nhật của tôi, dù chỉ một lần chìa tay ra, dù chỉ một lần đáp lại khao khát tình thân của tôi, thì giữa chúng tôi cũng không đến mức như ngày hôm nay.
Bà đã dành cho tôi rất nhiều tình yêu, nhưng điều buồn nhất là có những tình yêu không thể thay thế, không thể thiếu vắng.
Trong những năm tháng mưa gió ấy, không ai che ô, tôi đều tự đi một mình.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng đợi.
Tống Hà ngày hôm nay đã thi đỗ, còn Tống Hà không thi đỗ thì sao?
Cô ấy có phải đã gục ngã ở sân ga đầy nhục nhã đó?
Cô ấy có vượt qua nổi mười tám năm dài dằng dặc không?
Cô ấy có thể chờ đợi được lời xin lỗi nào không?
Tôi không biết, cũng không muốn biết.
Bao nhiêu ký ức dồn dập ùa về trong thoáng chốc, mũi tôi cay xè.
Tôi cắn mạnh vào cánh tay mình, ra lệnh cho bản thân không được khóc, không được cảm thấy tủi thân.
"Tống Hà... dù sao cũng là người một nhà, sao con lại..."
Ông vẫn muốn giảng hòa, định nắm tay bà nội tôi.
Nhưng bà lập tức hất tay ông ra, nhìn ông bằng ánh mắt lạnh lùng.
Tôi hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào hai người trước mặt:
"Tôi khinh thường các người."
Vì ông ta không phải là một người con tốt, cũng không phải là một người cha tốt.
"Tôi cũng sẽ luôn nhắc nhở mình, không bao giờ trở thành người như các người."
Tôi không muốn phán xét mẹ bằng trách nhiệm của một người mẹ, nói rằng bà là một người mẹ không đủ tiêu chuẩn.
Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để mình trở thành người như bà, ngu dốt, hẹp hòi, ích kỷ, tham lam.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Tôi khuyên các người đừng mạo nhận là người thân của tôi, tôi sẽ làm rõ."
"Và, hãy trả lại tôi năm nghìn tệ vào sổ tiết kiệm cũ."
Bà ta hoảng sợ nhìn tôi, tôi mỉm cười nhìn bà:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!