Chương 9: Điên cuồng li*m li*m li*m

"Quên đi, anh không thích cũng không sao." Thịnh Dư cũng không phải là loại người nhất định phải chiếm hữu, anh mặc dù thích Hổ Tử, nhưng nếu Hổ Tử không thích anh, anh sẽ không chút do dự buông tay, sẽ không giống người khác nhất định phải đạt được.

Thậm chí, Hổ Tử nếu sau khi trở lại hiện đại, thích những nữ nhân khác, Thịnh Dư sẽ cam tâm đem những nữ nhân kia đưa đến bên người Hổ Tử, mà Hổ Tử nếu đã chạm vào nữ nhân khác, vậy anh sẽ không tiếp tục để cho Hổ Tử chạm vào mình, đến lúc đó bọn họ cũng chỉ có thể làm huynh đệ.

Mình bị lạc trong rừng rậm, cũng may có Hổ Tử, nếu không phải Hổ Tử đi săn hái quả, nói không chừng anh đã sớm chết đói, nói như vậy Hổ Tử vẫn là ân nhân cứu mạng.

Thịnh Dư cũng mặc kệ Hổ Tử có nghe hiểu hay không, phối hợp nói: "Hổ Tử, anh cùng tôi trở lại xã hội loài người đi, ở đó có rất nhiều nữ nhân, chỉ cần anh thích, tôi đều có thể sắp xếp cho anh."

Hổ Tử mặc dù nghe không hiểu Thịnh Dư nói, nhưng hắn không phải người ngu, hắn có thể xem hiểu trên mặt Thịnh Dư có thần sắc khổ sở và cô đơn.

Hổ Tử lời gì cũng không nói, chỉ hôn lên trên mặt Thịnh Dư.

Hổ Tử không thể nào thích người khác, hắn cũng chỉ muốn Thịnh Dư, ngoại trừ Thịnh Dư, hắn cũng sẽ không cần ai.

Thịt nướng chín, Hổ Tử tuyệt không sợ nóng, tay không xé thịt, đút phần mềm nhất cho Thịnh Dư ăn.

Thịnh Dư cắn một miếng từ tay Hồ Tử, loại thịt không nêm gia vị này, bắt đầu ăn tuyệt không tệ hơn nhà hàng, đây cũng là món thịt nướng tươi ngon nhất mà Thịnh Dư từng nếm qua, đương nhiên, quan trọng hơn là tự tay Hổ Tử cho anh ăn.

Trong lòng Thịnh Dư lập tức được lấp đầy, được ở bên người mình thích, dù chỉ là đơn giản ăn thịt nướng cũng rất vui vẻ.

Hổ Tử nhìn thấy Thịnh Dư vui vẻ, trong lòng của hắn cũng vui vẻ.

Ngay lúc Thịnh Ngọc đang ăn thịt do Hồ Tử đút cho, bên ngoài trong rừng cây đột nhiên có động tĩnh, giống như có người đang đi về phía này.

Thịnh Dư có chút cảnh giác, sợ hãi là mãnh thú.

Hổ Tử nhanh chóng ôm Thịnh Dư vào lòng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm hướng kia, nếu thật sự có mãnh thú, hắn sẽ lập tức xuất thủ, giết chết đối phương.

Ngay khi cả hai đều đâng cảnh giác, rừng cây bên kia xuất hiện một hình bóng nữ nhân, một nữ dã nhân hoàn toàn không mặc quần áo, bộ ngực không lớn không nhỏ cứ như vậy bộc lộ ở bên ngoài, hạ thể lông tóc mười phần tràn đầy, làn da cũng tương đối đen nhánh, giống với Hổ Tử.

Thịnh Dư nhìn thấy nữ dã nhân, trong lòng hơi kinh ngạc, sau đó lo lắng, anh sợ hãi Hổ Tử sẽ vừa ý nữ dã nhân này.

Thịnh Dư nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn thoáng qua Hổ Tử, thấy Hổ Tử đang theo dõi nữ dã nhân kia.

Giờ phút này, Thịnh Dư tâm lạnh đi rất nhiều, anh tịch mịch lui khỏi vòng tay Hổ Tử, một nam nhân như mình, cùng một nữ nhân tranh, một chút ưu thế cũng không có, huống chi nữ dã nhân kia mới là cùng một loại người với Hổ Tử.

Vốn đang còn tưởng trong khu rừng này không có nữ nhân, hóa ra là có.

Thịnh Dư từng chút một rút ra khỏi vòng tay Hồ Tử, vừa lúc anh hoàn toàn sắp rời khỏi, Hổ Tử lại một tay ôm anh về.

Hổ Tử vững vàng ôm chặt trong ngực, không cho phép anh rời đi.

Thịnh Dư đưa tay đẩy hắn hai lần: "Hổ Tử, thả tôi ra đi."

Hổ Tử tựa hồ nghe hiểu câu nói này, còn hướng về phía anh lắc đầu.

Sau đó, Hổ Tử thử nhe răng về phía nữ dã nhân kia, sau đó dùng Thịnh Dư nghe không hiểu, trao đổi cùng nữ dã nhân kia.

Hổ Tử cùng nữ dã nhân giống như quen biết nhau, hai người cứ như vậy bô bô nói, Thịnh Dư đương nhiên một câu cũng nghe không hiểu.

Nữ dã nhân hẳn là thích Hổ Tử, thế nhưng Hổ Tử có vẻ không mấy hứng thú với nàng, liên tục xua đuổi nàng, để nàng rời đi.

Nhưng nữ dã nhân không chịu đi, còn trông như sắp khóc.

Thịnh Dư tựa hồ cũng hiểu rõ hơn một chút, anh nắm chặt tay Hổ Tử nói: "Để nàng ở lại đi."

Hổ Tử suy tư một hồi, cuối cùng cho nữ dã nhân vào trong huyệt động.

Thịnh Dư đưa cho nàng một khối thịt nướng, nàng cầm lấy, nghiên cứu một lúc mới thử ăn một miếng, sau đó bắt đầu ăn từng ngụm lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!