Chương 20: Ngồi trên mặt dã nhân lái xe (Hoàn)

Bị liếm đến bài tiết không kiềm chế/Uống nước tiểu/Trên bờ cát liếm huyệt trước mặt mọi người

côn th*t của Thịnh Ngọc luôn ở chỗ sâu nhất trong khoang miệng Hồ Tử, xuất tinh cũng trực tiếp xuất vào cổ họng Hổ Tử, sau khi bắn xong tinh dịch, nhục bổng của anh liền mềm nhũn xuống, mềm oặt đặt trong miệng Hổ Tử không rút ra.

Hổ Tử cũng không nỡ lộ ra, ngậm côn th*t mềm xuống tiếp tục vừa hút vừa nuốt.

Lúc này, xe của bọn họ còn đang mắc kẹt trên đường không nhúc nhích, Thịnh Dư cũng không có việc gì làm, chỉ có thể nhìn Hồ Tử ăn côn th*t của mình.

Hổ Tử ăn nhục bổng cũng giống như ăn đồ ăn vặt, Thịnh Dư cảm thấy rất buồn cười, cũng cảm thấy Hổ Tử rất đáng yêu.

Mắt thấy xe bị kẹt trên đường hoàn toàn không động được, Thịnh Dư dứt khoát cởi quần của mình xuống, nâng một chân lên gác trên cổ Hổ Tử nói: "Hổ Tử, anh nằm ngang xuống đi."

Hổ Tử nằm xuống, đầu hướng vào ghế lái, nửa người trên nằm trên ghế lái, Thịnh Dư nâng mông của mình lên ngồi trên mặt Hổ Tử, nhẹ nhàng vặn vẹo, đem nhục huyệt của mình hoàn mỹ dán trên môi Hổ Tử: "Ưm… Hổ Tử… Dùng sức hút nhục huyệt của em… A a…"

Thịnh Dư không nói, Hổ Tử cũng sẽ dùng sức mút vào.

Thịnh Dư dồn hết trọng lượng của mình lên trên mặt Hổ Tử, lúc này chiếc xe đậu bên cạnh chú ý đến Thịnh Dư, đồng thời còn hướng về phía Thịnh Dư thổi thổi huýt sáo.

Thịnh Dư chỉ đóng một nửa cửa sổ, không ai có thể phát hiện anh đang ngồi trên mặt Hổ Tử, anh nhìn về phía nhìn người bên cạnh đang định trêu chọc mình, lạnh lùng cười gằn một tiếng, không để ý đến, lắc lắc mông của mình trên mặt Hổ Tử bắt đầu chuyển động, dùng nhục huyệt của mình ma sát miệnh của Hổ Tử: "Ưm…… Thật tuyệt…"

Lúc này xe cuối cùng cũng có thể di chuyển, Thịnh Dư ngồi trên mặt Hổ Tử, cũng không ảnh hưởng đến việc lái xe, anh duỗi ra đôi chân dài đạp chân ga, đuổi theo chiếc xe trước mặt, anh vừa lái xe vừa giãy dụa mông của mình, dâm đãng rên rỉ: "Ư a…… Đầu lưỡi của Hổ Tử thật là lợi hại, a a ha… Hút thật thoải mái… A a a…… Không được… Thật dâm đãng……"

Thịnh Dư thừa nhận mình quá dâm đãng, lái xe cũng muốn để Hổ Tử liếm nhục huyệt của mình, thật sự là quá dâm đãng, thế nhưng anh căn bản dừng lại không được.

Hổ Tử ôm mông Thịnh Dư dùng sức mút vào, phát ra âm thanh chậc chậc rất vang dội, Thịnh Dư bị mút đến không chịu nổi: "Ưm Hổ Tử… Không được…… Ha a a… Muốn tè ra quần ưm……"

Trên xe cũng không có cách nào xuống đi vệ sinh, phải làm sao bây giờ, cũng không cần nói, Hổ Tử vừa nghe thấy lời này, rất thông minh ngăn miệng niệu đạo trên nhục huyệt Thịnh Dư, Thịnh Dư còn đang kìm nén, Hổ Tử dùng sức khẽ hấp miệng niệu đạo như vậy, Thịnh Dư liền triệt để không chịu nổi, chầm chậm đái ra.

"Ư a…… Hổ Tử…… Đừng…… Ư a… Bẩn chết……" Thịnh Dư một bên nói bẩn chết, một bên lại hoàn toàn không dừng được, cuối cùng hoàn toàn buông thả, Hổ Tử uống cũng uống không hết.

Thịnh Dư thậm chí còn không còn sức lực để giữ vô lăng, trên đường đi anh cũng không biết mình rốt cuộc là lái xe về nhà như thế nào, xuống xe, Hổ Tử mới từ dưới mông của anh đứng lên, ôm anh lên lầu.

Lúc đi vào thang máy, không cần phải nói, rất nhiều người đang vây xem bọn họ.

Thịnh Dư xấu hổ chôn mặt chỗ ngực Hổ Tử.

Vừa về đến nhà, cửa còn chưa kịp đóng, Hổ Tử lại ấn anh trên sàn nhà liếm lên, liếm đến mức anh không thể phản kháng: "Ưm Hổ Tử… Cho em nghỉ ngơi một lât……"

Cả ngày liếm không dứt, thậm chí còn muốn hung hãn hơn cả lúc ở trong rừng, trong rừng cũng không có thời thời khắc khắc liếm, chí ít lúc buổi tối vẫn sẽ nghỉ ngơi, nhưng bây giờ Hổ Tử mặc kệ là ban ngày hay đêm tối, đều muốn bá chiếm hai huyệt của anh, hoặc là dùng đầu lưỡi, hoặc là dùng miệng, tóm lại chính là không buông tha cho anh.

Cũng có thể là do Hổ Tử vừa đến xã hội văn minh, cho nên mới có loại phản ứng căng thẳng này, về sau hẳn là có thể chậm rãi thích ứng.

Vì chăm sóc cảm xúc của Hổ Tử, Thịnh Dư phần lớn thời gian sẽ không từ chối, anh cũng biết vừa đến một hoàn cảnh lạ lẫm, sẽ có cỡ nào bất an.

Hổ Tử liếm một hồi rồi dừng lại, nhưng dừng lại không được mấy phút, đã cắm côn th*t vào trong thân thể Thịnh Dư, cứ như vậy vẫn luôn cắm vào không muốn rút ra, Thịnh Dư còn có thể có biện pháp nào, chỉ có thể dựa vào Hổ Tử.

Sau khi Hổ Tử cắm vào, cũng không hề cử động, cứ cắm như vậy.

Như vậy cũng tốt, chí ít Thịnh Dư bận rộn với việc riêng của mình một hồi.

Hổ Tử cứ như vậy nhìn anh bận rộn.

Thịnh Dư không biết Hổ Tử có cảm thấy nhàm chán hay không: "Hổ Tử, anh có chán không?"

Hổ Tử không hiểu nhàm chán là gì, trên thực tế chỉ cần để hắn và Thịnh Dư ở cùng một chỗ, hắn mãi mãi cũng sẽ không cảm giác được nhàm chán, cùng người mình thích ở bên nhau, dù chỉ là đang ngẩn người, cũng thú vị.

Thịnh Dư quay đầu hôn Hổ Tử một ngụm: "Chờ em làm xong việc của công ty, sẽ dẫn anh đến một hòn đảo nhiệt đới."

Hòn đảo nhiệt đới đối với Hổ Tử mà nói là một nơi chưa từng nghe nói qua, Hổ Tử rất chờ mong có thể đi cùng Thịnh Dư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!